《Ô Rô》 là bộ truyện dài đầu tiên tôi nghiêm túc hoàn thành, trước đó tôi vẫn luôn lo sợ bản thân không thể kiên trì đến cùng, những lúc chạy deadline bảng xếp hạng tôi vô cùng lo lắng, chỉ hận không thể ra chương hàng tuần khi phải gõ chữ lúc hai ba giờ sáng, buồn ngủ đến mắt nhòe đi. Suy cho cùng, tôi không phải người có thiên phú, gần như cứ cách hai ngày lại rơi vào giai đoạn bế tắc đến nghẹt thở, nhìn trang văn bản trống trơn cả ngày chẳng viết nổi mấy dòng. Đặc biệt là gần đây trạng thái của tôi rất tệ, không biết cái kết này liệu có đứng vững được trước sự đánh giá hay không, dù nó thực sự là tốt nhất tôi có thể làm được vào lúc này.
Về tác phẩm này, thái độ của tôi là không hài lòng nhưng lại thích. Có nhiều điểm không hài lòng do giới hạn của ngôi thứ nhất, cộng thêm năng lực diễn đạt của bản thân tôi có hạn, nên dù có chân thật và dạt dào tình cảm đến đâu cũng không thể thay đổi sự thật rằng: nó không hoàn toàn là dáng vẻ tôi đã hình dung lúc ban đầu, hướng phát triển cảm xúc cũng khác xa so với ý tưởng ban đầu, vì vậy đối với chính tôi mà nói vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Ví dụ khác như cốt truyện yếu, nhịp độ kém, chuyển tiếp không mượt mà, viết rất lan man và tùy hứng, có những chỗ ngay cả logic nội tại cũng không làm tốt được, lại còn đầy rẫy những ẩn dụ và phục bút (chi tiết cài cắm) phức tạp, hỗn loạn (Chính tôi khi xem lại cũng thường bối rối vì điều này: Trong đầu người này chứa cái gì vậy?), tóm lại trải nghiệm mang đến cho mọi người chắc chắn sẽ không quá dễ chịu, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến đây, thực sự là đến mức tạ ơn trời đất!
Ở đây tôi liệt kê đơn giản vài điều:
* Trong chương 43 về người cá, hai câu chuyện 《Nàng tiên cá》 và 《Bạch Tuyết và Hồng Hoa》 là những ẩn dụ có ý nghĩa tương đồng với “hoa hồng và ô rô”, tình yêu của nàng tiên cá nhỏ dù từ bỏ bao nhiêu cũng không nhận được kết quả tốt đẹp, còn Bạch Tuyết và Hồng Hoa là chị em mãi mãi, bầu bạn mãi mãi, hạnh phúc mãi mãi;
* Đoạn kết của chương 3 Xanh thẳm là sự hô ứng với Mất tiêu điểm ở chương 16, 17, Lâm Hứa đang sợ hãi việc “trùng phùng rồi lại chia ly, một lần nữa trở thành người dưng”;
* Bài thơ được trích dẫn trong lời dẫn mở đầu “Mùa thu ngắn đến không còn gì”, câu tiếp theo là “Bạn và tôi ngắn đến không thể quay đầu”, thực ra lá thư này là món quà sinh nhật mà Kỳ An chuẩn bị sau khi chia tay dù biết rõ không thể gửi đi, “Đây là năm thứ bảy chúng ta quen nhau,” phải tính từ lần đầu gặp Lâm Hứa mười sáu tuổi ở trạm xe buýt, thực ra chị ấy cũng đều nhớ cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT