Lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, Tiền Mộc Mộc đứng lên.
Đi ra ngoài cửa sổ, cánh tay dựa vào bên trên.
Cái bóng phản chiếu ở trên sách, che một nửa ánh sáng, Hứa Gia Phục nhấc mắt lên, lại không cẩn thận đụng vào trong đôi mắt màu trà kia.
Bàn tay nhỏ cầm sách kia chợt siết chặt, khóe miệng hơi mím lại.
Cố nén suy nghĩ muốn chất vấn trong đầu.
Lạnh giọng nói: "Ngươi chặn hết rồi."
"A, xin lỗi."
Tiền Mộc Mộc ngoài miệng qua loa đáp một câu, thân thể thò vào, muốn sờ nhiệt độ trên trán Hứa Gia Tề, lại bị rụt về phía sau tránh đi.
Hứa Gia Tề cũng không nghĩ tới mình lại tránh đi, vẻ mặt hắn trong nháy mắt cứng đờ lại, có chút tức giận muốn cười nói hai câu biện minh cho mình, rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn bàn tay lơ lửng giữa trời, Tiền Mộc Mộc có chút hậm hực.
Thu tay lại, mím môi mang theo một chút ý tứ thân thiết.
"Con đừng sợ, ta chỉ muốn nhìn xem con có sốt hay không."
Nghe Tiền Mộc Mộc nói như vậy, Hứa Gia Phục cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy sắc mặt nó phiếm hồng mất tự nhiên, nước mũi cũng chảy ròng ròng.
Thằng bé đưa tay sờ thử.
Nóng đến kinh người.
Hứa Gia Phục lập tức khẩn trương lên.
"Tiểu Tề, đệ sốt rồi!"
Hứa Gia Tề cúi đầu, con mắt nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc, hoảng sợ cùng sợ hãi đan xen ở trong lòng.
Nó lại gây phiền toái cho nương, nương nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó nó lại bị phỏng...
Cổ họng bị thương rõ ràng trước mắt, Hứa Gia Tề khủng hoảng khoát tay lui về phía sau.
"Không có..."
"Ta không có, ta không có bị sốt."
"Ta sẽ không sốt, ta rất —— " khỏe.
Cảnh sắc trước mắt thoáng cái lung lay một chút.
Hứa Gia Tề trợn trắng mắt, ngã đầu ngất đi.
Tiền Mộc Mộc đứng tim, trực tiếp từ cửa sổ bò vào!
Xoay người ngồi xổm xuống, muốn ôm Hứa Gia Tề lên giường.
Lại bị một bàn tay hung hăng đẩy ra!
"Ngươi muốn làm gì?!"
"Tránh ra!"
"Ta sẽ không để cho ngươi làm hại Tiểu Tề!"
Hứa Gia Phục dang hai tay che chở thật chặt, giống như gà mái bảo vệ gà con, thân thể căng thẳng, khẩn trương tới cực điểm, trong mắt tràn đầy hận ý.
Mấy người bên ngoài nghe thấy động tĩnh đi tới!
Chỉ thấy Hứa Gia Tề nằm liệt trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, mà Hứa Gia Phục lại mang vẻ mặt khẩn trương, gần như không hỏi một câu, theo bản năng liền tưởng Tiền Mộc Mộc làm.
Đối diện với ánh mắt của Hứa Gia Thạch, Tiền Mộc Mộc chợt cảm thấy bờ môi khô khốc, liếm liếm môi, bước lên hai bước.
"Tiểu Thạch Đầu, con tin nương không?"
Hứa Gia Thạch muốn tiến lên, lại bị túm lại.
Hứa Gia Lăng lạnh lùng, đưa tay đẩy ra!
"Rốt cuộc ngươi còn muốn thế nào? Tiểu Tề đã rất cẩn thận không tới gần ngươi rồi..."
"Ngươi bán hết lương thực trong nhà đi! Ngươi đã đẩy chúng ta vào đường chết rồi, ngươi còn không biết đủ sao?"
"Nếu như hôm nay Tiểu Tề xảy ra chuyện gì không hay, chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với ngươi!"
Tiền Mộc Mộc bị đẩy ngã về phía sau hai bước.
Không thể làm nhân vật có miệng nhưng lại không nói được.
Nàng thử mở miệng giải thích:
"Ta không làm gì cả, ta chỉ muốn..."
"Không phải ngươi, còn có thể là ai?!"
"Cút ra!!!"
Hứa Gia Lăng lại ngay cả nghe cũng không muốn nghe, một phát đẩy nàng ra.
Vội vàng ôm Hứa Gia Tề nằm trên mặt đất lên giường, quay đầu nói với Hứa Gia Liên: "Đại ca, đi gọi Tam gia gia đến đây! Phải nhanh!"
Lo lắng nhìn mẫu thân nhà mình, Hứa Gia Liên quay đầu chạy ra ngoài.
Hứa Gia Phục ở bên cạnh, có chút lo lắng nói: "Tiểu Tề bị sốt, rất nghiêm trọng."
Cởi bỏ áo khoác trên người Hứa Gia Tề, Hứa Gia Lăng dùng trán mình ướm thử nhiệt độ, quả nhiên rất nóng.
Hứa Tiểu Bảo nghe vậy, quay đầu đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bưng vào một chậu nước.
Hứa Gia Lăng vặn khô khăn, lau mồ hôi cho Hứa Gia Tề.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều bận rộn đâu vào đấy.
Tâm tư muốn xem bệnh cho tiểu tử kia đã được dẹp xuống.
Tiền Mộc Mộc rất tự giác, cũng không làm chướng mắt người khác.
Yên lặng ra khỏi phòng, ngồi dưới tàng cây.
Cầm cây quạt, sắc mặt nhàn nhạt.
Trong lòng lại có chút ngũ vị tạp trần.
Tiểu Ngũ kia vừa nhìn đã biết là bị sốt, cộng thêm kinh hãi quá độ.
Nhất thời không chịu nổi, bị dọa ngất đi.
Nghĩ tới đây, nàng sờ lên mặt mình.
Mặt của nguyên thân thật sự đáng sợ như vậy sao?
Không không không.
Sợ rằng không phải vấn đề diện mạo nguyên thân, mà là những chuyện nguyên thân làm, để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng mấy đứa nhỏ.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này của nàng, sẽ nhớ tới những chuyện không tốt kia.
Bóng ma quá sâu dẫn đến trong nhà, chỉ cần có ai xảy ra chút chuyện gì mà nàng ở hiện trường thì nàng chính là đầu sỏ gây nên.
Loại chuyện này, thật sự là không dễ làm.
"Ai..."
Thở dài yếu ớt, gió lạnh thổi tới.
Thời gian một nén nhang trôi qua, cửa viện bị đẩy ra.
Một lão già tóc mai hoa râm được đón vào, trên vai treo hòm thuốc, tập tễnh bước đi.
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang nhàn nhã ngồi dưới tàng cây, trong mắt tiểu lão đầu xẹt qua một tia không vui.
Chỉ cần Hứa Tiền thị này về nhà, mấy đứa cháu này của ông ấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!
Thu hết chán ghét vào mắt, Tiền Mộc Mộc không có buồn bực, ngược lại có chút hăng hái đứng lên.
Đi theo sau lưng tiểu lão đầu, cùng nhau tiến vào trong phòng ngủ.
Mấy đứa nhỏ vốn không muốn gặp Hứa Tiền thị, người này còn không biết lảng tránh, cứ muốn tiến lên, trong lòng tiểu lão đầu bất mãn, rất muốn nói hai câu, nhưng cũng biết trước mắt không phải lúc dạy dỗ người ta.
Hứa Tú Dương đi vào, Hứa Gia Lăng thấy thế vội vàng tránh sang bên cạnh.
"Tam gia gia, ngài mau giúp ta xem thử!"
Hứa Tú Dương lên tiếng, vén tay áo ngồi xuống.
Nín thở tập trung, bắt mạch cho nó.
Bắt mạch một chút.
Ông ấy thu tay lại, vuốt râu.
"Tiểu Tề vừa sốt vừa sợ hãi nên mới ngất đi. Đợi lát nữa ta trở về bốc thuốc, sắc lên sau đó cho nó uống hai ngày là được."
"Chỉ là trời nóng bức như vậy... Thân thể Tiểu Tề vẫn quá yếu, ngày bình thường vẫn phải bồi bổ một chút mới được."
Nói đến đây, Hứa Tú Dương nhìn về phía người đứng ở cạnh cửa đang khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt chán đến chết.
Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.
Đây là đang chỉ nàng?
Trời đất chứng giám, nàng chỉ muốn nhìn xem tiểu tử kia có phát sốt hay không.
Ai có thể ngờ được tiểu tử kia sẽ bị dọa đến ngất đi.
Nàng cũng rất vô tội, được rồi!
Hơn nữa, hai ngày nay có thịt ngon, có đồ ăn ngon hầu hạ.
Còn muốn bồi bổ thêm?
Trong mắt Hứa Gia Lăng hiện lên một tia châm chọc, rất nhanh phai nhạt xuống, một mực cung kính cúi đầu với Hứa Tú Dương, "Đa tạ Tam gia gia."
Nữ nhân này làm gì có lòng tốt bồi bổ thân thể cho Tiểu Tề?
Trừ phi là trời đổ mưa đỏ.
Nàng ước gì nhanh chóng bán bọn họ đi, để có tiền tiếp tục đi đánh bạc thì có.
Cũng chỉ hai ngày này diễn trò, mới làm chút đồ ăn ngon.
Không đến mấy ngày nữa, sẽ lộ nguyên hình.
Hứa Tú Dương khoát tay.
"Đều là người một nhà, không nói những thứ này."
Nói xong, ông ấy che môi ho khan hai tiếng.
Ông ấy còng lưng đi ra ngoài, hòm thuốc treo trên vai lộ ra vẻ nặng nề vô cùng.
Nhìn tiểu lão đầu này, Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhớ tới sư phụ của nàng.
Người dạy nàng học y biện thuốc cũng là một tiểu lão đầu, cũng là người quanh năm khom lưng, đi ba bước ho khan một tiếng.
Sau này nàng mới biết được, sư phụ là lúc còn trẻ vào một lần chấp hành nhiệm vụ phổi bị thương, để lại mầm bệnh...