Đi vào phòng bếp lấy bình sắc thuốc ra, dùng nước sạch rửa sạch, đổ dược liệu vào trộn nước sắc lên, Tiền Mộc Mộc cầm lấy một cái quạt hương bồ nhỏ, canh giữ ở bên cạnh, khống chế độ lửa.

Chỉ chốc lát sau, trong viện Hứa gia.

Mùi thuốc đắng thoang thoảng bay lên.

Ngửi thấy mùi vị đã tới, từ trong bình thuốc múc ra một bát.

Canh thuốc vừa mới ra lò quá bỏng miệng, phải để một đoạn thời gian cho nguội.

Nàng mới bưng lên, đi vào trong phòng ngủ.

Hứa Gia Tề đã tỉnh lại, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc xuất hiện, sợ hãi trốn sau lưng Hứa Gia Lăng, ánh mắt đỏ rực như con thỏ nhỏ bị chấn kinh quá mức, lúc nào cũng có thể ngất đi lần nữa.

Hứa Gia Lăng dùng thân thể đơn bạc của mình, ngăn cản Tiền Mộc Mộc nhìn qua, trong mắt mang theo lãnh ý nồng đậm.

Hứa Gia Phục cùng chung mối thù, nắm chặt nắm đấm nhỏ, mắt to gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.

Hứa Gia Liên đứng ở bên cửa sổ, lông mi buông xuống, vào lúc thấy vết bỏng bên trong cánh tay, hắn mím chặt môi, vẻ mặt trở nên có chút phức tạp.

Hứa Tiểu Bảo nắm chặt quần áo, cúi đầu nhìn mũi giày.

Bàn tay nhỏ bé của Hứa Gia Thạch kéo góc áo của mẹ ruột, nhìn các ca ca đệ đệ muội muội, lại ngửa đầu nhìn Tiền Mộc Mộc, yếu ớt kêu: "Nương..."

Tiền Mộc Mộc xoa xoa cái đầu tròn vo kia, im lặng báo cho Tiểu Thạch Đầu biết nàng không có việc gì.

Đặt thuốc lên bàn.

Quay đầu liền đi ra ngoài.

Băng dày ba thước, không phải chỉ lạnh một ngày.

Nàng vốn cũng không trông cậy vào trong chốc lát liền cảm hóa đám nhóc này.

Tắt ngọn lửa trong bếp nhỏ, Tiền Mộc Mộc nằm trở lại ghế, khoan thai đón gió mát.

Hứa Gia Thạch ngồi ở bên cạnh, vô thanh vô tức.

Chỉ yên lặng làm bạn.

Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn nhóc tỳ.

Nàng vẫy vẫy tay.

"Lại đây một chút."

Mẫu thân gọi, Hứa Gia Thạch làm sao có thể cự tuyệt.

Nó híp mắt cười, kéo ghế tới gần.

Nàng giơ tay, lại xoa xoa trên đầu nó.

Trong lòng đột nhiên rất muốn biết một đáp án.

"Con không hận ta sao?"

Hứa Gia Thạch lắc đầu.

Trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết.

Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.

"Vì sao?"

Hứa Gia Thạch mím môi cười.

"Bí mật."

Tiền Mộc Mộc cười xán lạn.

"Thần bí như vậy? Còn không chịu nói cho ta biết."

Hứa Gia Thạch vẫn cười.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ký ức chậm rãi quay trở lại.

Khi đó gò má và cổ bị phỏng, rất đau rất đau... Nó suýt nữa cho rằng mình sẽ chết, lúc ấy nó không hiểu, vì sao nương lại đối xử với nó như vậy.

Nó và Tiểu Lăng giống nhau, hận mẹ cùng cực.

Hận nương lòng dạ độc ác, ác độc không thôi.

Nhưng có một ngày, nó nhìn thấy mẫu thân quỳ hai đầu gối trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy nước mắt, hung hăng bạt tai vào mặt mình, vẻ mặt thống khổ, cổ tay còn đang không ngừng chảy máu.

Một khắc này, nó đột nhiên không hận.

Nó cảm thấy, ở sâu trong nội tâm của nương, khẳng định cũng là yêu bọn họ.

Chỉ là cha đột nhiên qua đời, mang đến đả kích khiến nương hoàn toàn không chịu nổi, mới có thể làm ra hành động thương tổn bọn họ...

"Nương."

Hứa Gia Thạch bỗng nhiên kêu ra tiếng.

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.

"Làm sao vậy?"

Hứa Gia Thạch đứng lên, sờ sờ đầu của nàng.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Có chút dở khóc dở cười.

"Con làm gì vậy?"

Hứa Gia Thạch mím môi.

"Thương người."

Tiền Mộc Mộc ngơ ngẩn.

Vết thương bên trong cổ tay, chợt lóe lên trong đầu.

Kéo bàn tay trên đầu xuống, bọc trong lòng bàn tay mình.

Hứa Gia Thạch mười hai tuổi, tay nhỏ, lại thô ráp, ngón trỏ còn có một vết nứt, hoàn toàn không giống như là bàn tay nên có ở tuổi này.

Đáy mắt nàng hiện lên một tia đau lòng, nàng mím môi.

Thật sự là một tiểu hài tử quỷ linh tinh quái.

Hôm sau.

Sương mù nặng nề, bị một tia nắng mặt trời đâm thủng.

Từng ánh bình minh tô điểm cho bầu trời mờ tối.

Gió nhẹ mát lạnh thổi mây trắng phía chân trời.

Tiền Mộc Mộc ngáp một cái, từ trên giường đứng lên, quanh mắt là màu xanh đen nhàn nhạt, buồn ngủ muốn chết.

Tối hôm qua đêm khuya, mấy đứa nhỏ đều ngủ.

Nàng không yên lòng, lại đi xem Hứa Gia Tề.

Kết quả phát hiện tiểu tử kia sốt cao, nàng lại ôm tiểu tử kia vào phòng mình, bận bịu lau người cho nó, mãi cho đến rạng sáng mới hạ nhiệt.

Người không sao, nàng sắp mệt chết rồi.

"Bang! Bang! Bang!"

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiếng động lớn như sấm.

Cũng không cần suy nghĩ, cũng biết khẳng định là mấy đứa nhỏ thấy Hứa Gia Tề không thấy, khẩn trương tìm đến.

Tiền Mộc Mộc mang giày, đi mở cửa ra.

Tay mắt lanh lẹ đứng ở một bên.

Nàng cũng không muốn lại bị đẩy ra.

Mấy đứa trẻ đồng loạt xông vào, thấy Hứa Gia Tề nằm trên giường, ngủ say sưa, sờ lên trán, sốt cũng đã hạ xuống, bọn chúng mới yên lòng.

Mấy ánh mắt nhìn qua, mang theo nghi vấn.

Tiền Mộc Mộc miễn cưỡng chép miệng.

"Tối hôm qua Tiểu Tề phát sốt cao, ta lo đánh thức các con nên ôm đến phòng ta lau người hạ nhiệt."

Ném lại những lời này, nàng cũng không quan tâm mấy đứa kia nghĩ như thế nào, nhấc chân đi ra ngoài, múc nước rửa mặt.

Đầu óc mơ màng, trước mắt cũng có chút mờ mịt.

Trong lòng chấn động mạnh!

Nàng phải nhanh chóng ngủ bù.

Nếu lại đột tử thì nguy rồi.

Ngồi liệt trên ghế, xoay trái xoay phải.

Tìm được một vị trí thoải mái, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Mấy người đứng dưới mái hiên, đều không rõ nàng muốn làm cái gì.

Hứa Gia Lăng đi xuống bậc thang, đứng ở bên cạnh cây.

Nhìn chăm chú người nằm trên ghế, ánh mắt quét đến quần xanh đen dưới mắt, nó mím môi.

Bước chân theo bản năng thả nhẹ, đi vào phòng bếp cầm dao bổ củi đi lên núi.

Mấy người còn lại, cũng đều tự bận rộn.

Không hẹn mà cùng chú ý lực đạo trên tay.

...

Một giấc này, Tiền Mộc Mộc trực tiếp ngủ đến giữa trưa.

Cá mặn lật người, lười biếng mở mắt ra.

Một khuôn mặt bị phóng đại vô hạn!

Xuất hiện ở trước mắt!

"!!!"

Tiền Mộc Mộc sợ tới mức co rụt lại phía sau!

Trái tim cũng theo đó mà bị hẫng một nhịp.

"Ngươi đến cùng còn muốn đắm mình trong trụy lạc đến khi nào?!"

Tiếng quát lớn chợt vang!

Mang theo mười phần hận sắt không thành thép.

Người nọ hai tay chống nạnh, ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện đi tới, trong miệng lải nhải nói: "Ngươi là muốn ném hết mặt mũi Hứa gia chúng ta thì ngươi mới cam tâm sao?! Con ta lúc trước khen ngươi như thế này như thế kia... Hôm nay xem ra hắn thật sự là nhìn lầm người rồi!"

Đầu óc vừa tỉnh ngủ vẫn còn mơ hồ, một đoạn ký ức đột nhiên tập kích.

Đâm tới mức đầu óc trướng lên, Tiền Mộc Mộc có chút chịu không nổi.

Lắc lắc đầu, chống tay vịn đứng lên.

Phụ nhân vốn còn đang ồn ào, thấy người đứng lên, co rúm lui về phía sau, tư thái hơi thu giương nanh múa vuốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, run rẩy, cường điệu như lão hổ giấy:

"Nói chuyện thì nói, không được động thủ!"

Trước kia bà ấy cãi nhau với Hứa Tiền thị, người thua luôn là bà ấy.

Đôi khi cãi nhau dữ dội, còn có thể giật tóc.

Hứa Tiền thị này căn bản không có cái gọi là kính già yêu trẻ, chỉ cần chiếm lý, tất nhiên sẽ không nhường nửa phần.

Nhớ tới mấy năm trước đây, Hứa Tiền thị cứng rắn túm một ít tóc trên đầu bà ấy, đến bây giờ da đầu bà ấy còn run lên.

Bà ấy thật sự sợ Hứa Tiền thị này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play