Đồ ăn phong phú, bốc lên mùi thơm mê người.

Ngoại trừ Hứa Gia Thạch vui vẻ không ngậm miệng được, những người khác đều là bộ dáng mặt ủ mày chau.

Tiền Mộc Mộc lười đi đoán những người kia đang suy nghĩ gì, lôi kéo Hứa Gia Thạch ngồi xuống, xé xuống một cái đùi gà, bỏ vào trong chén tiểu gia hỏa.

"Đây là gà rán ta làm, con nếm thử xem."

Còn chưa ăn một miếng, Hứa Gia Thạch đã vội vã khen: "Nương làm, đều ngon!"

"Tiểu tử ngươi..."

Tiền Mộc Mộc có chút bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu nó, "Được rồi, mau ăn."

"Vâng!"

Hứa Gia Thạch cầm lấy đùi gà lớn, cắn một cái!

Nước thịt tươi non chảy xuôi trong miệng, thịt vừa thơm vừa mềm.

Mắt hắn sáng lên, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Ngon, thật sự rất ngon!"

"Thích thì lần sau ta làm nhiều một chút."

Ngoài miệng đáp ứng, Tiền Mộc Mộc xé một cái đùi gà khác xuống, bỏ vào trong bát của tiểu lão thái thái: "Rửa rau thái rau vất vả rồi."

Tự cho là không phải làm chuyện gì lớn lắm, nhưng lại bị nói lời cảm tạ trịnh trọng như vậy, trong lòng Hứa lão thái thái có chút vui vẻ, nhưng trên mặt lại không hiện ra.

Bà ấy hững hờ cắn một miếng đùi gà, đôi mắt khép hờ kia khẽ mở!

Hứa lão thái khép môi, đầy kinh diễm nhìn đùi gà.

Có chút ngọt lại có chút mặn, mùi vị kỳ kỳ quái quái.

Nhưng mà, thật sự rất ngon!

Thu hết biểu cảm của bà cụ vào đáy mắt, khóe miệng Tiền Mộc Mộc cong lên một nụ cười.

Nàng xé hai cánh bỏ vào bát mình, đối với hành vi ngây thơ và ích kỷ như vậy, nàng không hề cảm thấy đỏ mặt và xấu hổ.

Nàng làm gà, nàng đương nhiên có quyền được ưu tiên lựa chọn.

Về phần những đứa trẻ khác ——

Muốn ăn, tự mình lấy.

Cũng không phải không có tay.

Nàng ghét nhất là mặt nóng dán mông lạnh, cũng là không thích lấy lòng người khác nhất.

Hơn nữa còn là dưới tiền đề biết đối phương rất hiểu lầm về mình, nàng tuyệt đối không có khả năng đi chạm vào ‘thanh kiếm’ này.

Đối với sự lạnh lùng của Tiền Mộc Mộc, mấy đứa nhỏ Hứa gia không phải không cảm nhận được.

Nhưng bọn chúng cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể xé mở tầng ngăn cách ở giữa này.

Cứ như vậy, một bên lười nói lời hữu ích.

Một bên thì sao, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bầu không khí trên bàn cơm chia làm hai phái.

Tới gần bàn chính bên kia, hòa thuận vui vẻ.

Giống như người một nhà, vừa nói vừa cười.

Tới gần cuối bàn bên kia, lạnh lùng vắng lặng.

Một đôi mắt vẩn đục nhìn thấy thái độ của tất cả mọi người ở đây vào trong mắt, bà cụ đứng lên, gắp thức ăn cho mỗi đứa trẻ.

Khi đến chỗ Tiền Mộc Mộc, tim bà ấy đập thình thịch, tay có chút run rẩy, nhưng vẫn lấy can đảm bỏ đồ ăn vào.

Nhìn rau xào trong bát, Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Không nói thêm gì, gắp lên đưa vào trong miệng.

Nhìn thấy đối phương chịu ăn đồ ăn mình gắp, Hứa lão thái thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm trong bát.

Hôm qua bà ấy nghe người trong thôn nói, Hứa Tiền thị hai ngày nay không đi đánh bạc, mua thịt lại mua đồ ăn trở về, đột nhiên tiêu tiền như nước, bà ấy vốn cảm thấy rất kỳ quái, muốn tới cửa hỏi rõ ràng, lại bị bạn già ngăn lại.

Kết quả sáng sớm hôm nay, lại nghe thẩm tử Ngưu gia nói lần này Hứa Tiền thị trở về là định bán mấy đứa cháu của bà ấy đi!

Kết hợp với những gì hôm qua và hôm nay nghe được, lúc ấy bà ấy liền ngồi không yên.

Không nói hai lời vọt tới.

Nhưng tựa hồ...

Không giống với những gì bà ấy nghĩ lắm.

Rốt cuộc ý đồ của Hứa thị là gì?

Món xào món chiên.

Nấu cơm nấu canh.

Tất cả đều có.

Bữa trưa này, Tiền Mộc Mộc ăn thoải mái.

Thân ở nơi đất khách quê người, còn có thể ăn đồ ăn ở thời đại trước, nàng thật sự rất thỏa mãn.

Nghỉ ngơi trên ghế, Tiền Mộc Mộc đánh cây quạt.

Hứa lão thái ho nhẹ hai tiếng để che giấu.

Khiêng băng ghế, ngồi xuống bên cạnh.

"Hứa Tiền thị, ta hỏi ngươi một chuyện."

Ăn được đồ chiên, tâm trạng của Tiền Mộc Mộc không tệ.

Kiên nhẫn cũng tăng lên vài phần.

Nghiêng đầu, ánh mắt mang ý cười.

"Có chuyện gì cứ nói."

Nụ cười như gió xuân tháng ba, cảnh sắc trước mắt lung lay, hàng mi của Hứa lão thái run rẩy.

Dung nhan của người con dâu cả này của bà ấy thật sự là không tìm ra một chút khuyết điểm nào.

Một nữ nhân mặt tròn, sắp bốn mươi tuổi, còn giống như hơn hai mươi tuổi, không già chút nào.

Đôi mắt vừa lớn vừa tròn, lớn như quả mận.

Cái mũi cũng vểnh lên, bờ môi hồng nhuận như mật đào.

Bà ấy có lý do hoài nghi, lúc trước đại nhi tử của bà ấy chính là bị khuôn mặt của Hứa Tiền thị này câu mất hồn.

A không đúng!

Hôm nay bà ấy đến là vì mấy đứa cháu trai!

Nghĩ đến đây, Hứa lão thái nhanh chóng hoàn hồn.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có phải định bán mấy đứa cháu của ta không?"

Tiền Mộc Mộc cười khẽ, lắc đầu.

"Tuy rằng ta không biết lời đồn từ nơi nào truyền ra, nhưng ta có thể nói rõ ràng cho ngài biết, hiện tại ta không có ý nghĩ này, về sau cũng sẽ không có."

Đối với vấn đề này, nàng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Không bằng nói, vào giây phút lão thái thái tìm tới cửa.

Nàng cũng đã đoán trước được đại khái kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Hứa lão thái thái sửng sốt một chút.

Ánh mắt nhỏ nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc.

"Vậy sao mấy ngày nay ngươi không đi sòng bạc?"

Hai tay gối sau đầu, Tiền Mộc Mộc đầy mắt cảm khái.

"Giấc mộng năm năm đã đến lúc nên tỉnh lại."

Câu này là tặng cho nguyên thân.

Nằm mơ phát tài năm năm thật sự nên tỉnh rồi.

Nghe được câu này, trong lòng Hứa lão thái bỗng nhiên có chút khó chịu, chống đầu gối đứng dậy, không nói một lời rời đi.

Nhưng khi ra cửa quẹo đi, động tác dùng tay áo lau nước mắt vẫn bị Tiền Mộc Mộc nhìn thấy.

Năm năm này đối với nguyên thân mà nói, chẳng phải là một giấc mộng sao...

Chỉ là giấc mộng hư ảo, cuối cùng sẽ có một ngày phải tỉnh.

Cũng không biết nguyên thân vào thời khắc sắp qua đời có tỉnh táo trong nháy mắt hay không.

Ghế đều dọn vào trong nhà chính cất kỹ, Hứa Gia Thạch cầm giỏ, khóe miệng mím lấy ý cười, "Nương, con lên núi nhặt củi đây!"

Tiền Mộc Mộc thoáng ngồi dậy.

"Con cẩn thận một chút."

"Vâng! Con biết rồi!"

Hứa Gia Thạch nhún nhảy chạy ra bên ngoài.

Hứa Gia Lăng, Hứa Gia Phục sắc mặt khác nhau, cúi thấp đầu ra cửa.

"Nương, vậy con cũng xuống ruộng nhổ cỏ. "Hứa Gia Liên khiêng cuốc, cười ngại ngùng với nàng.

Tiền Mộc Mộc hơi hơi gật đầu.

"Ừm."

Thái độ không thể nói là lạnh nhạt, nhưng cũng tuyệt đối không nhiệt tình.

Tay nắm cuốc siết chặt, Hứa Gia Liên như chó nhà có tang rời đi.

Hứa Tiểu Bảo lưng cõng giỏ, tay cầm loan đao.

Ở cửa viện do dự một lát, quay đầu nhìn về phía bên này, rồi chạy đi như chạy trốn.

Toàn bộ quá trình Tiền Mộc Mộc không có biểu cảm gì.

Cửa viện cứ như vậy hơi mở, nàng cũng lười đứng dậy đi đóng.

Mây cuốn mây bay nơi chân trời.

Tiếng ve kêu ồn ào không thôi.

Gió mát thổi qua nhà mang theo từng tia từng tia ý lạnh.

Thoải mái khiến cho người ta trầm tĩnh lại, không khỏi sinh ra bối rối.

"Nương. . ."

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ cửa nhà chính.

Tiền Mộc Mộc nhấc lên mí mắt, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Hứa Gia Tề đứng tại cửa nhà chính, tay vịn khung cửa.

Khí sắc còn có chút xơ xác nhưng đã tốt lên rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play