Bỏ qua những lời ác ngôn không ngừng kia, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ mông đứng lên.

Duỗi tay hành khất ra, giả bộ đáng thương, nàng mở miệng chính là bắt cóc đạo đức: “Mọi người đều là một thôn, nhà chúng ta không có lương thực để ăn, các ngươi cũng không thể thấy chết không cứu chứ, người hảo tâm cho mượn chút?”

Tiếng nghị luận im bặt mà dừng.

Mọi người lộ vẻ hồ nghi, không rõ nàng đang làm gì.

Ngẫu nhiên chọn lựa người xem may mắn, Tiền Mộc Mộc ghé qua, mặt dày cười rất sáng lạn, “Hứa đại bá, nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, ngươi phát thiện tâm cho mượn chút?”

Thu hoạch trong mấy năm nay không tốt, nông dân đều sống túng thiếu, cũng chỉ có nguyên thân nhất định phải bán hết lương thực cũ đi, cầm tiền bán lương thực đi cá cược, liều một đêm phất nhanh.

Nàng đánh cược.

Làm như vậy, tuyệt đối có thể khiến đám tham gia náo nhiệt này buồn nôn!

Quả nhiên, Hứa đại bá lộ vẻ hoảng sợ, liên tục xua tay lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với nàng, nhếch khóe miệng cười gượng: “Hứa Tiền thị, ngươi nói cái gì vậy, nhà đại bá nào có lương thực gì có thể cho ngươi mượn...”

Tiền Mộc Mộc thất vọng, lại mong đợi nhìn về phía một đại nương khác, không ngừng nhíu mày, đê tiện đương nhiên: “Từ đại nương, ta nhớ rõ ngươi và mẹ chồng ta có quan hệ đặc biệt tốt, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đói chết chứ! Mau cho mượn mười cân gạo lớn, ta nhất định sẽ thắp hương bái Phật cảm tạ ngài!”

Từ đại nương kéo da mặt, muốn cười mà không cười nổi, “Nhà đại nương cũng khó khăn muốn chết, sắp đói rồi... A! Ta đột nhiên nhớ tới cỏ dại trong nhà ta còn chưa có nhổ sạch, ta phải nhanh đi làm việc! Thật bận quá...”

Miệng la hét, Từ đại nương chuồn mất!

Những người khác thấy thế, cũng sợ bị lừa bịp.

Nhanh chóng tản ra như ruồi.

Chỉ có Trương thẩm tử vẫn đứng ở nơi đó, hai tay chống nạnh, có chút thần khí, dáng vẻ "ngươi cầu ta, ngươi cầu ta đi, ta liền cho ngươi lương thực".

Tiền Mộc Mộc ghét bỏ vung tay, làm bộ muốn rời đi.

Trương thẩm tử nhìn lên, không làm nữa!

Bàn tay dài kéo một cái!

Kéo Tiền Mộc Mộc qua, đối mặt với nàng ta.

“Này! Ngươi có ý gì?!”

“Vì sao người khác ngươi đều cầu, duy chỉ không cầu ta! Có phải ngươi xem thường ta hay không! Chó má, ngươi hôm nay nhất định phải cầu ta!”

Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc như bị táo bón.

Người này không phải là bị dở hơi đó chứ?

Vậy mà lại bắt người khác cầu nàng ta…

Thật sự không nhịn được muốn chửi bậy, nàng quyết định phun ra cho nhanh.

“Đầu óc ngươi có phải có bọt hay không?”

"Ngươi mới đầu óc có bọt!" Trương thẩm tử gấp giọng phản bác, tức giận đến giậm chân, ngược lại có chút không được tự nhiên hỏi: “Nhà ngươi thật sự không có lương thực sao?”

Tiền Mộc Mộc cũng không giả vờ.

Rất thản nhiên gật gật đầu.

“Sao? Ngươi muốn tiếp tế nhà ta à?”

Trương thẩm tử ngẩn người ra một chút, ngửa mặt lên trời cười to giễu cợt: “Ha ha ha... Thật đáng đời! Thật là báo ứng! Ai bảo ngươi bán lương thực đi, thống khoái! Thật sự là thống khoái!”

Tiền Mộc Mộc liếc mắt.

Không muốn phản ứng với người này.

Quay đầu liền đi lên núi.

Muốn tìm một nơi yên tĩnh.

Cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Dọc theo một con đường leo lên núi, vốn cho rằng cuối cùng có thể yên tĩnh một lát, lại không ngờ trong núi tất cả đều là người đào rau dại, cãi nhau ầm ĩ.

Mãi cho đến khi tới gần núi sâu, mới dần dần rời xa tiếng người.

Chọn một cái cây khô gãy nhánh để ngồi, hai đầu gối cong lên.

Trong lúc đầu đầy u sầu không giải khai được thì một cơn đói ý mãnh liệt đột nhiên tập kích!

Nàng xoa xoa cái bụng đã khô quắt, từ chiều hôm qua tỉnh lại đến bây giờ, cái gì cũng không ăn, không đói mới là lạ!

Ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Một gốc quả to trĩu nặng đâm vào mắt.

Trong đôi mắt hạnh kia hiện lên một tia mừng rỡ, bước nhanh đi qua, tay vừa hái xuống một quả mâm xôi, một thanh âm chợt vang lên trong đầu.

【 Tích tích tích! Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống siêu thị! Ta là hệ thống số 222 phục vụ cho ngài. 】

【Hiện tại đang kiểm tra đo lường đồ vật trên tay ngài... Trong quá trình kiểm tra đo lường... Hoàn tất kiểm tra. Thật đáng tiếc một quả thứ mai hoang dại còn chưa đủ điều kiện hối đoái, xin hái nhiều hơn, để đổi lấy càng nhiều tiền tài hơn.】

Tiền Mộc nhướng mày.

Kinh ngạc trong chớp mắt.

Chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng mà người xuyên không đều muốn có được?

Hái từng quả quá phiền toái, nàng trực tiếp cầm lấy rễ của thứ mai.

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên:

【 Tích tích! Kiểm tra đo lường được một gốc cây thứ mai thuần thiên nhiên không ô nhiễm, giá trị mười đồng tiền, ký chủ muốn đổi hãy bấm vào chữ đồng ý trên trên này đi ~~! 】

Thanh âm vừa dứt, trước mắt hiện ra một bảng điều khiển.

Tương tự như máy chiếu trong thế giới của nàng, hình ảnh ảo được chiếu ra, đợi đến khi tay nàng chạm vào, giao diện ngược lại có thể chạm vào được.

Chọn vào【 Đồng ý 】.

Túi tiền trên góc phải lập tức vang lên tiếng "Rầm rầm"!

Giống như chơi trò đấu địa chủ vui vẻ, giả lập kim tệ vào tài khoản liền kêu một tiếng.

Túi tiền hiển thị số dư, giao diện ảo cũng nhảy theo, lọt vào trong tầm mắt là các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, trên đó viết: Khu vực ẩm thực.

Ở phía trên kéo xuống, cũng chỉ có hàng đầu tiên sáng lên, phía dưới là từng dãy hình ảnh đều là màu xám khóa lại, viết bốn chữ lớn "Chưa mở khóa".

Một hàng danh sách bên trái, cũng chỉ có khu vực chuyên ẩm thực mới có thể chọn.

【 Xin kí chủ đừng nhụt chí nha! Chuyên khu và phẩm loại chỉ là tạm thời khóa lại, đến hậu kỳ thu nhập của ngài tăng lên đều sẽ mở khóa từng cái ~ 】

【 Nếu thu nhập của ngài tăng nhanh chóng, còn có thể có phần thưởng thêm! Nhắc nhở thân thiện: Tuyệt đối là phần thưởng vượt quá tưởng tượng của ngài, xin cố gắng kiếm tiền đi! 】

Ánh mắt Tiền Mộc Mộc sáng lên!

“Là phần thưởng có thể quay về sao?!”

【 Không phải đâu! Trong thế giới kia, thi thể của ngài đã bị bạn thân Cố Tiểu Lộc của ngài hỏa táng rồi! Ngài đã không thể quay lại thế giới đó nữa! Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể ở thế giới này chăm sóc con cái thật tốt nha ~~ ôi ~ Check it out, bánh rán trái cây mua một phần đi... 】

Tiền Mộc Mộc: Nghiến răng nghiến lợi.jpg

Nắm đấm cứng rắn.

Thật muốn đánh người.

【GO!GO!GO~!】

“A a a a a a~~”

Tiền Mộc Mộc gần như chưa kịp suy nghĩ đã nhận vụ này.

Chờ nàng phản ứng lại, mặt trong nháy mắt sôi trào!

“Đừng làm rộn! Ngươi an phận một chút cho ta.”

Ngoài miệng nói như vậy, nàng chịu đựng đỏ mặt, mua một phần cơm thịt bò ở trong hệ thống siêu thị, hì hục ăn xong, lại thu rác tái chế.

Bụng no rồi, nàng cũng có tinh thần!

Nếu đã xác nhận không thể quay về, theo nguyên tắc ngã ở đâu thì an gia ở đó, Tiền Mộc Mộc nhanh chóng chấp nhận hiện thực, vùi đầu tìm kiếm xung quanh.

Chỉ cần là bảo bối có thể bán lấy tiền, tất cả đều không buông tha.

Trên đường đi, còn gặp một con rắn lục xanh.

Một chiêu giương đông kích tây, tay không bắt được đầu rắn kia!

Hung hăng nhào nặn!

Từ phần cổ rắn đến hậu môn gấp lại với nhau, lấy ra con dao nhỏ mua ở trong hệ thống siêu thị, ở giữa bụng rắn rạch một đường, dễ dàng lấy ra mật rắn.

Ngón tay cái và ngón trỏ nhón lấy mật rắn, ngửa đầu bỏ vào trong miệng.

Từ cổ họng một đường trượt vào trong bụng, liền như ăn trứng gà sống, vị cực hạn tươi mới.

【... Không nhìn ra, ngài còn rất biến thái. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play