Bầu trời xanh thẳm mà tĩnh mịch, trên con đường nhỏ uốn lượn khúc chiết, phảng phất liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.
Lắc lắc bàn tay nhỏ bé, Tiền Mộc Mộc hỏi nguyên nhân: "Tiểu Thạch Đầu, con và Hứa Ngật Đáp đánh nhau vì cái gì?"
Hứa Gia Thạch cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thành hồ lô, có chút ủy khuất lên án:
"Con đang cõng giỏ nhặt củi, nhìn thấy một con thỏ ở phía trước cách đó không xa ăn cỏ, con vừa muốn đi bắt, kết quả liền đụng phải Hứa Ngật Đáp, con thỏ bị kinh sợ chạy mất..."
"Lúc đó con có xin lỗi, nhưng Hứa Ngật Đáp quấn lấy con không buông. Hắn nói không để yên cho con, con nhất thời tức giận nên mới ra tay đẩy hắn một cái."
Nói xong, tiểu gia hỏa có chút rầu rĩ không vui, oán giận lầm bầm:
"Thật ra, con biết vì sao Hứa Ngật Đáp cứ quấn lấy một chút chuyện nhỏ. Tất cả đều là vì tỷ tỷ của hắn mang thai con của cha, nhưng bởi vì danh bất chính, ngôn bất thuận, vẫn không vào được gia phả."
"Trong lòng người một nhà bọn họ đều tức giận, luôn nhìn chúng ta không vừa mắt, nghĩ hết biện pháp muốn bới móc... Thật đáng giận mà!"
Tiền Mộc Mộc có chút kinh ngạc.
"Đứa nhỏ Hứa Cúc Hoa sinh ra kia thật sự là của cha con?"
"Mới không phải!"
Hứa Gia Thạch méo miệng, lại có chút kinh ngạc hỏi lại:
"Chẳng lẽ nương quên rồi sao? Năm năm trước người và cha cãi nhau, cha bị chọc tức cả đêm không trở về. Sau đó không lâu, bụng Hứa Cúc Hoa liền to lên, khi đó cha lại vừa vặn đi xa nhà."
"Hứa Cúc Hoa liền bắt lấy cơ hội này, khắp nơi lan truyền nói đó là con của cha, người trong thôn phần lớn là kẻ nhiều chuyện, lời đồn này bị truyền đi càng ngày càng lạ, giống như bọn họ nhìn thấy tận mắt vậy."
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
Không đáng bình luận.
Hứa Gia Thạch lại gấp gáp!
"Nương, nương ngàn vạn lần đừng tin những lời nói hươu nói vượn đó! Phụ thân đã nói, cả đời này trong lòng hắn chỉ có người, sẽ không động tâm với nữ tử khác, nương phải tin tưởng phụ thân!"
Tiền Mộc Mộc nhếch khóe miệng cười.
"Tin, ta đương nhiên tin."
Mới là lạ.
Lời nam nhân nói, là không thể tin nhất.
Một khắc trước thề non hẹn biển, một khắc sau gặp nhau trên giường, chuyện như vậy chỗ nào cũng có.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng còn rất may mắn, hồn xuyên đến trên người một nữ nhân trượng phu đã chết, không cần lo lắng sẽ có nguy cơ bị bại lộ, càng không cần ứng phó nam nhân xa lạ thân thiết.
Nhưng mà, nguyên thân và trượng phu nguyên thân để lại một đống chuyện rối rắm, thật đúng là đủ khó xử lý.
Nhớ tới những chuyện vừa mới phát sinh kia, còn có lời đám ranh con trên núi kia nói...
Ánh mắt Tiền Mộc Mộc rơi vào trên trán Hứa Gia Thạch, thời gian đã qua năm năm, muốn loại bỏ khó càng thêm khó.
Nhưng nếu để cho nàng trơ mắt nhìn tiểu gia hỏa này chịu đựng vết sẹo cả đời... Là tuyệt đối không thể.
Vẫn phải nghĩ cách mới được.
Đứa trẻ ngốc đáng yêu như vậy, sao lại có một người mẹ tâm thần phân liệt chứ...
"Chậc!"
Tiền Mộc Mộc bực bội tặc lưỡi.
Thân hình Hứa Gia Thạch khựng lại, ngửa đầu nhìn mẫu thân nhà mình, trong mắt tràn đầy áy náy cùng dè dặt, cắn môi.
"Nương, hôm nay con gây ra phiền toái, người đang tức giận sao?"
Tiền Mộc Mộc mím môi, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.
"Ta không giận con. Chuyện này không phải lỗi của con, vì sao ta lại tức giận? Ta tức giận chính là đám người kia lại lấy vẻ ngoài của con nói chuyện... Ta rất xin lỗi."
Đây là do nguyên thân gây ra, nhưng trước mắt thay thế thân thể này là nàng. Cho nên nguyên thân gieo nhân, quả sinh ra, nàng cũng nên gánh vác.
Chính vì điều này, nàng mới tức giận!
Hứa Gia Thạch nở một nụ cười to, trong mắt hiện lên ánh sáng nhu hòa, tươi đẹp mà chói mắt.
"Nương, không sao cả! Cái dấu này đặc biệt lắm, sau này nếu con đi lạc trong đám đông, người cũng có thể phát hiện ra con đầu tiên!"
"Những đứa trẻ khác muốn, còn chưa chắc có thể có được, nghĩ như vậy, con còn có lời ấy chứ!"
Oa...
Đây là thiên sứ từ đâu tới?
Nghe lời này, Tiền Mộc Mộc càng không có tư vị.
Trong lúc nhất thời trong lòng ê ẩm chua xót, cảm xúc có chút phức tạp.
...
Đẩy cửa viện ra.
Mấy đứa nhỏ đều đã trở về.
Mỗi người đều bận rộn, trong tay cũng không rảnh rỗi.
Nhìn thấy hai người trở về, Hứa Gia Liên dẫn đầu đi tới, có chút khẩn trương hỏi: "Tiểu Thạch, đệ không có chuyện gì chứ? Ta nghe Tiểu Phục nói đệ ở trên núi xảy ra tranh chấp với người khác, có bị thương chỗ nào không?"
Hứa Tiểu Bảo đang vội vàng sửa sang lại quần áo dưới mái hiên, nghe xong lời này vội vàng ném công việc trong tay xuống, chạy tới như thỏ con, vội vội vàng vàng.
"Nhị ca ca, huynh bị thương sao?"
Hứa Gia Thạch khoát tay áo.
"Không bị thương không bị thương. Chỉ là Hứa Ngật Đáp lấy cớ không buông tha người cứ quấn lấy ta nên mới gây ra chút động tĩnh."
Mấy đứa nhỏ trò chuyện, Tiền Mộc Mộc tự giác tránh ra, không có xen vào, mà là đi đến góc sân.
"Ta nhờ ngươi mang giỏ về, ngươi đặt ở nơi nào?"
Hứa Gia Lăng đang luyện võ, chiêu thức không ngừng, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ:
"Phòng bếp."
Tiền Mộc Mộc nghe thấy gật gật đầu.
"Cảm ơn."
Dứt lời, nàng quay đầu đi về phía phòng bếp.
Thân hình đang luyện võ dừng lại, Hứa Gia Lăng liếc qua, thu hồi tâm tư tập trung động tác trên tay.
Không biết nghĩ tới điều gì, Hứa Gia Lăng trầm xuống một hơi, làm cái thế quyền kết thúc, từ góc mái hiên bên cạnh ôm một bó củi cùng lá thông nhóm lửa đi vào phòng bếp.
Đặt bó củi tới bên cạnh lỗ bếp, ngồi trên ghế nhỏ, yên lặng đốt lửa.
Tiền Mộc Mộc hơi kinh ngạc.
Nhưng cũng không hỏi gì.
Cho nước vào nồi đun, nàng lấy con gà rừng từ trong giỏ ra, còn có hai túi trái cây dại, mấy bó hành lá dại.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng động, lúc này Hứa Gia Thạch mới nhớ tới hẳn là hắn đốt lửa, chạy vào phòng bếp lại nhìn thấy tam đệ ngồi ở trước bếp lò.
Tóm lấy góc áo Tiền Mộc Mộc, Hứa Gia Thạch méo miệng không vui hỏi: "Nương, không cần con nhóm lửa, cũng không sao cả sao?"
Nhóm lửa cũng muốn tranh nhau?
Trẻ con có ham muốn chiếm hữu mạnh như vậy sao?
Tiền Mộc Mộc dở khóc dở cười, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi: "Đương nhiên là có sao. Nhưng hôm nay con ở trên núi bị ủy khuất, còn bị thương, cho nên hiện tại ta thưởng cho con đi nghỉ ngơi, ngày mai nhóm lửa cho ta, được không?"
Nương nói có sao!
Nương còn thưởng!
Tâm tình phiền muộn lập tức quét sạch, Hứa Gia Thạch vui vẻ gật đầu.
"Được!"
Tiền Mộc Mộc cười cười.
"Được rồi, đi ra ngoài chơi đi."
"Được ~"
Hứa Gia Thạch vui vẻ giống như cái gì, sôi nổi đi ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc lại nhớ tới trên mặt tiểu gia hỏa kia còn có vết thương, nàng đi đến trong phòng ngủ của mình, ấn mở hệ thống siêu thị.
Muốn mua chút thuốc trị thương, lại phát hiện mục chữa bệnh vẫn đang bị khóa lại.
"Hệ thống ngu ngốc, ra đây."
【 Có đây ~ kí chủ có chuyện gì? 】
"Có biện pháp gì để mục y tế này mở khóa trước không?"
【Kí chủ chờ chút, ta đi điều tra cho ngài... 】
Sau một lúc lâu.
Trong đầu lại vang lên giọng nói mềm mại đáng yêu.
【Tìm được rồi! Có thể mở ra cho ngài trước, nhưng sau đó ngài nhất định phải tìm được một cây nhân sâm trăm năm hoang dại nha ~ 】
【 Nếu như ngài không làm được, như vậy mục chữa bệnh sẽ bị logout, đồng thời sẽ phạt ngài nha ~ 】