Đối diện nói là nói thầm, nhưng cũng không nhỏ giọng.
Vừa vặn để Lưu Tiểu Hoa nghe hết, con ngươi chết lặng kia đột nhiên trợn to, nàng ta kéo bức tường ngăn ở giữa, gào thét chói tai: "Ngươi nói cái gì?! Cái đồ thối tha nhà ngươi, ngươi có miệng thì lặp lại lần nữa cho ta!"
Dáng vẻ như nếu đằng kia can đảm nói thêm một câu, nàng ta lập tức nhảy qua xé nát cái miệng kia.
Hai người quan trọng nhất cuộc đời Lưu Tiểu Hoa, một người là nam nhân của mình, một người là tiểu nhi tử vừa mới sinh ra đã bị mắc bệnh ho lao kia của mình.
Đây là bảo bối của nàng ta, cũng là vảy ngược của nàng ta.
Mã A Muội cũng biết mình đã chạm vào vảy ngược của Lưu Tiểu Hoa, sợ thực sự gây ra ẩu đả, lúc này liền có chút sợ hãi, rụt cổ lại, nhưng lại không muốn nhận thua ở trên phương diện khí thế.
Cố gắng kìm lại cơn tức giận, không đúng lý hợp tình mà đáp lại: "Ta chỉ mặt gọi tên sao?! Ngươi vội vã muốn cắn ta một cái, là chính ngươi nhận định đó là nhi tử ốm yếu của ngươi, trách ai được?"
Nói xong, nàng ta xám xịt chạy vào trong phòng, chỉ để lại một mình Lưu Tiểu Hoa mắng trời mắng đất trong viện nhà mình.
Nghe tiếng ồn ào ở viện sát vách, trên mặt Hứa lão thái đầy vẻ bực bội, một chút cũng không muốn quản.
Lúc trước bà ấy thật sự là váng đầu, mới để cho lão nhị và lão tứ xây nhà ở bên cạnh, vốn là vì thuận tiện gặp các cháu, hiện tại ngược lại cho mình thêm không ít phiền phức.
Thật sự là đau đầu muốn chết.
Đầu đầy u sầu, Hứa lão thái nặng nề thở dài, cửa viện hơi mở bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một cái đầu nhỏ nhô ra.
Nhìn thấy hài tử nhà lão đại chủ động đến cửa, mặt mày Hứa lão thái mang theo một chút tươi cười, vẫy tay về phía cửa.
"Tiểu Lăng, mau vào đây."
Hứa Gia Lăng đi vào trong viện, đưa cái bát trên tay qua, vẻ mặt nhu thuận: "A nãi, đây là nương con bảo con đưa tới cho người."
Mở bát ra nhìn, trên mặt Hứa lão thái hiện lên một nụ cười, "Đứa nhỏ ngoan, đồ ăn nhà a nãi cũng sắp chín rồi, ăn ở đây rồi hẵng về."
Hứa Gia Lăng lắc đầu.
"Không được, trong nhà còn đang chờ con trở về cùng ăn cơm. A nãi, con đi trước."
Nói xong, nó quay đầu rời đi.
Hứa lão thái chống đầu gối đứng dậy, chạy tới cạnh cửa viện, nhìn bóng lưng đi xa kia, có chút bất đắc dĩ cười cười.
"Ơ! Đây là mặt trời mọc từ hướng tây ấy nhỉ, nhà lão đại lại còn có thể đưa đồ đến nhà cũ bên này, thật đúng là hiếm thấy."
Lưu Tiểu Hoa thò đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bát trên tay bà cụ, giọng điệu châm chọc.
Ánh mắt Hứa lão thái thái tối sầm lại.
Không nói gì.
"Đại tẩu muốn làm tròn đạo hiếu thì có liên quan gì tới ngươi? Nếu không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại. Đúng là vừa nghe ngươi nói chuyện, ta liền đau đầu." Đây là lão nhị Hứa gia, Hứa Văn Lợi, trên tay hắn đang sửa cái cuốc hỏng, tức giận khiển trách.
Lưu Tiểu Hoa giật giật khóe miệng, vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn bát trên tay lão thái thái, sau đó bưng một chậu nước vào phòng.
...
Hoàng hôn tới gần.
Hứa gia ở cuối thôn.
Trong sân bày một cái bàn, bên trên là đồ ăn đã làm xong, bốc lên từng đợt hương thơm.
Hứa Gia Thạch đứng canh cửa, nhìn thấy Hứa Gia Lăng xuất hiện ở trên ruộng, bèn nghiêng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc đang nhàn nhã đánh quạt dưới mái hiên.
"Nương, Tam đệ đã về rồi ~ "
"Thật sao, vậy chuẩn bị ăn cơm đi."
Tiền Mộc Mộc đứng lên, đi về phía bàn.
Hai ngày nay đều không có người ngồi bên trái, lúc này Hứa Tiểu Bảo đang ngồi, nàng nhíu mày, không tỏ thái độ gì mà ngồi xuống.
Hứa Gia Thạch ngồi bên tay phải, trong mắt như là bảo thạch lấp lánh, thời thời khắc khắc đều tỏa sáng.
Lúc tới gần cửa nhà, Hứa Gia Lăng nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện vụn vặt, bên miệng hắn nở một vòng ý cười rất nhạt.
Chỉ có lúc nương có ở nhà, cái nhà này mới ra dáng.
Hai ngày nay nương đều làm đồ ăn ngon, một ngày hai bữa cũng không bỏ qua, hắn thích nương như vậy, nhưng cuộc sống không nên như thế này...
Nếu thật sự muốn sống thì nên mang gà rừng vào chợ bán đi, đổi chút lương thực về mới đúng.
Nhưng nương lại không làm, mà là đem tất cả làm thành đồ ăn.
Những quả trứng gà vốn dĩ định để dành để bán đi, cũng đều bị nương xào thành thức ăn ăn vào trong bụng.
Có lẽ nương thật sự không có ý muốn sống, chỉ là muốn dùng biện pháp này ổn định bọn họ, sau đó bán bọn họ đi...
Nói cho cùng, tất cả những thứ này cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo, cuối cùng sẽ có một ngày tỉnh lại, đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Nghĩ đến đây, tim Hứa Gia Lăng như bị kim đâm, đau nhói, bước chân nặng nề, dạo bước đi vào trong viện.
Hứa Gia Thạch cười gọi: "Tiểu Lăng, mau tới đây! Ăn cơm ~ "
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt xán lạn tươi cười kia, Hứa Gia Lăng khép hờ mắt, trầm mặc đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Vừa rồi ra cửa còn rất tốt, sao trở về lại buồn bã như thế?
Tiền Mộc Mộc nghi hoặc.
Nhưng nàng hoàn toàn không hiểu rõ nguyên nhân, cũng không muốn truy cứu.
Cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.
Thịt khô xào hành dại được Hứa Gia Thạch đánh giá cao, ăn ngon đến giơ ngón tay cái, liên tục khẳng định.
Tiền Mộc Mộc cũng được khen đến không ngậm miệng được, gắp thức ăn cho tiểu tử kia nhiều lần.
Những cảnh tượng này đều bị những người khác nhìn thấy.
Trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ, nhưng không có một người lên tiếng.
Ăn cơm xong.
Trời cũng tối rồi.
Bầu trời xám xịt, ánh mắt nhìn tới đâu cũng đều mông lung, nhìn không rõ ràng.
Trong phòng cũng không có thắp nến.
Tiền Mộc Mộc đi đến bên cửa sổ, nhìn cái đầu tròn vo trong phòng, còn tưởng là Hứa Gia Thạch. Nàng cười ôn nhu nói: "Con ngoan ngoãn ở nhà đi, ta đi một chuyến đến nhà Tam gia gia của con."
Cái đầu kia khó có thể tin quay đầu lại, khuôn mặt khác xa so với Hứa Gia Thạch, Tiền Mộc Mộc tập trung nhìn vào mới phát hiện là Hứa Gia Phục.
Nàng mím môi.
"Xin lỗi, nhận nhầm người."
Trong lòng Hứa Gia Phục ghen tỵ, không hiểu sao lại có chút nóng nảy.
“Người cho rằng là ai? Nhị ca?”
Tiền Mộc Mộc không nghe ra ý tứ trong lời nói.
Vui vẻ gật đầu.
"Đúng vậy, nếu không thì sao?"
Hứa Gia Phục cắn cắn hàm dưới, thắp nến, gần như áp sát gò má mình vào, ánh nến hơi lóng lánh, chiếu sáng nửa bên mặt thằng bé.
"Vậy thật đúng là xấu hổ, đều tại đầu ta tròn nên mới khiến người nhận lầm người, như vậy người có thể thấy rõ chưa?"
Cho dù là người ngốc, cũng có thể nghe ra được ngữ khí có chút không đúng.
Tiền Mộc Mộc cũng phản ứng chậm nửa nhịp.
"Ta không có ý trách con, ta cũng chỉ đơn thuần là nhận lầm người."
Nói chuyện với người tâm tư phức tạp thật phiền toái, Tiền Mộc Mộc ném câu nói này lại, dưới chân như có gió, rời đi nhanh chóng.
Đạp lên bóng đêm, xuyên qua vài cánh đồng.
Bò qua một đoạn dốc.
Đi đến trước cửa phòng lão đầu.
Nàng đưa tay gõ gõ.
Qua một lúc lâu.
Cánh cửa từ từ bị kéo ra.
Thấy là Tiền Mộc Mộc, tiểu lão đầu nghiêm túc, trên mặt mang theo ba phần tươi cười.
"Ngươi đã đến rồi, mau vào đây."
"Quấy rầy rồi."
Tiền Mộc Mộc nói một tiếng, nhấc chân đi vào.
Hứa Tú Dương sửa sang lại thư tịch trên bàn, rót một chén trà đưa tới, Tiền Mộc Mộc giơ hai tay nhận lấy.
Ngồi ở sau bàn, Hứa Tú Dương đặt hai tay lên đầu gối, rõ ràng là ở nhà mình, tư thế ngồi lại có chút câu nệ.
"Ta đến nhà ngươi tìm ngươi, cũng không thấy người đâu, vừa hỏi đại nhi nhà ngươi, mới biết được ngươi lên núi, ta suy nghĩ một lát có thể cũng không đợi được ngươi, mới nghĩ nhờ Đại Liên nhắn lời giúp ta."