Một cậu bé gầy yếu đến cực điểm nằm nhoài bên mép giường, miệng phun đờm vào ống nhổ trên đất, đầu giường bên cạnh đặt một cái bô sắp đầy.

Không thấy khai sao?

Tiền Mộc Mộc có chút khó hiểu.

Mím chặt môi, chịu đựng tâm tình muốn mắng chửi.

Hứa Tú Dương hiển nhiên có chút chịu không nổi, quơ quơ mùi thối trước mắt, "Mau mở cửa sổ ra, hun đến mắt đau."

Lưu Tiểu Hoa vểnh mũi ngửi ngửi, cau mày, chê nhiều chuyện oán trách: "Nào có mùi gì chứ? Ta cái gì cũng không ngửi thấy... Ai nha, trước đừng nói những cái kia, nhanh khám bệnh giúp nhi tử ta đi!"

Bệnh tình của nhi tử nhà lão nhị Hứa Tú Dương rõ ràng hơn bất cứ ai, bệnh lao vốn không thể trị được.

Cho dù là đến bắt mạch, cũng chỉ là để cho trong lòng Hứa Lưu thị được an ủi mà thôi.

Nhưng mà!

Hắn thật sự không chịu nổi mùi khai trong phòng.

Cố nhịn, không chịu động.

"Ngươi mở cửa sổ ra trước, cái bô đêm kia cũng đổ đi rồi nói sau."

Thật sự không còn cách nào khác, Lưu Tiểu Hoa chỉ có thể làm theo.

Bưng cái bô đi, mở cửa sổ ra.

Gió nhẹ thổi vào, không khí trong phòng cũng tươi mát hơn rất nhiều, Tiền Mộc Mộc chợt thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu chút nữa đã ngợp chết nàng...

Đem ống nhổ đẩy qua một bên, Hứa Tú Dương ngồi trên ghế, bắt mạch cho tiểu nhi tử của Hứa Văn Lợi.

Gương mặt Hứa Lạc đỏ ửng, suy yếu thở hổn hển, làn da tái nhợt, quần áo trên người hơi mở, trước ngực trần trụi, trên người nửa lạng thịt cũng không có, da dán chặt xương, từng cái xương sườn rõ ràng, thật sự là gầy đến khoa trương.

Bắt mạch xong, Hứa Tú Dương thu tay lại.

Lại kiểm tra miệng mũi và tròng mắt cho người ta.

Lưu Tiểu Hoa ở bên cạnh, hết sức khẩn trương hỏi: "Tam thúc, thế nào?"

Hứa Tú Dương tiếc hận lắc đầu.

"Bệnh cũ, là tình huống gì, ta cũng đã thông báo với ngươi, đây chỉ có thể là chịu đựng... Xem có thể chịu đựng đến lúc nào."

Cho dù là đã biết sự thật, nhưng một lần lại một lần nghe thấy, Lưu Tiểu Hoa vẫn sẽ đau lòng, hốc mắt nàng ta rơm rớm nước mắt, bi thương khẩn cầu:

"Tam thúc, đây là cháu trai của thúc, xin thúc nghĩ biện pháp, nó mới bảy tuổi còn chưa lớn, càng chưa cưới vợ sinh con, nó không nên rời khỏi nhân thế sớm như vậy... Hu hu hu..."

Hứa Tú Dương thở dài.

"Phù phù!"

Hai đầu gối Lưu Tiểu Hoa chạm đất, nước mắt theo gò má trượt xuống, nhìn tội nghiệp, "Tam thúc... Tam gia gia của hài nhi nó, cầu xin ngài, cầu xin ngài nhất định phải nghĩ biện pháp."

Hứa Tú Dương cả kinh!

"Ngươi làm cái gì vậy? Đứng lên nhanh lên! Ngươi cầu ta cũng vô dụng, không có cách nào chính là không có cách nào."

"Không phải, nhất định còn có cách khác, nhất định còn có..." Lưu Tiểu Hoa căn bản nghe không lọt tai, giống như điên dại, tự lẩm bẩm.

Thấy khuyên không được, Hứa Tú Dương chỉ có thể nghiêng người đi.

Không nhìn cũng không nghe.

Tầm mắt rơi vào trên mặt Hứa Lạc quan sát, Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, thân thể hao tổn thành như vậy, đã coi như là bệnh lao giai đoạn cuối, đoán chừng bị lây nhiễm trong mẫu thai, muốn chữa khỏi khó như lên trời.

Đột nhiên, truyền đến một tiếng cười mỉm.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện cạnh cửa.

Ánh mắt Hứa Đoạn rơi vào trên mặt Lưu Tiểu Hoa, trên mặt tràn đầy châm chọc, "Thật đúng là không chán, quỳ rồi lại quỳ. Coi như ngươi vì đứa con trai ma ốm kia cầu bao nhiêu lần cũng vô dụng, đáng chết vẫn là phải chết."

"Im ngay!"

Lưu Tiểu Hoa nghiêm nghị quát lớn, "Ngươi đây là nói cái gì? Ngươi còn có bộ dáng làm ca ca sao?!"

Hứa Đoạn châm biếm.

Vừa muốn mở miệng châm chọc, cái ót lại bị vỗ xuống!

Mang theo ý vị giáo huấn, lực đạo lại không nặng bao nhiêu.

"Được rồi, nói ít một chút."

Bị cha mình giáo huấn, Hứa Đoạn day day cái ót, nhìn người trên giường, khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.

Nhìn tiểu thiếu niên rời đi, Tiền Mộc Mộc thu con ngươi lại, nhìn về phía thanh niên tráng hán đang đi trong phòng.

Hứa Văn Lợi vừa đi vào, chỉ thấy Tiền Mộc Mộc cũng ở đây, trong mắt của hắn xẹt qua một tia kinh hỉ, bất động thanh sắc kiềm chế xuống, há miệng hỏi thăm tình huống của tiểu nhi tử.

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

Ánh mắt kia là có ý gì?

Hứa Tú Dương nói tình huống ra, Hứa Văn Lợi rũ mắt xuống, tựa hồ có chút đau lòng, yên lặng một lát, lại ngẩng đầu.

"Làm phiền ngài đi một chuyến này, sắc trời đã khuya, ta tiễn ngài ra ngoài."

Lưu Tiểu Hoa há to miệng, muốn ngăn lại không cho đi.

Nhưng lại nghĩ đến cho dù giữ Hứa Tú Dương lại, con trai mình cũng không cứu được, trong lúc nhất thời nàng ta có chút nản lòng thoái chí, cái gì cũng không muốn quản.

Đưa đến ngoài cửa, Hứa Tú Dương làm dấu tay dừng lại.

"Được rồi, đưa đến đây thôi."

Hứa Văn Lợi gật đầu.

"Vậy ngài cẩn thận một chút."

Nói xong, hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt như dính trên mặt nàng.

"Đại tẩu, ngươi tới nhà của ta là có chuyện gì sao?"

Nếu như nói vừa rồi ở bên trong là ảo giác, như vậy hiện tại Tiền Mộc Mộc có thể khẳng định, Hứa Văn Lợi này có vấn đề.

Tuy rằng không biết được trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất từ ánh mắt Hứa Văn Lợi nhìn nàng mà phân tích, liền phi thường không sạch sẽ.

Tiền Mộc Mộc liếc mắt, trực tiếp không phản ứng.

Đỡ Hứa Tú Dương rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng hình xinh đẹp rời đi, vẻ mặt Hứa Văn Lợi có chút say mê. Lúc trước nếu không phải phát sinh sự kiện kia, nói không chừng người hắn ta cưới sẽ là đại tẩu, mà không phải Lưu Tiểu Hoa không hiểu phong hoa tuyết nguyệt kia.

Mấy năm nay chưa từng gặp đại tẩu ở khoảng cách gần như vậy, hôm nay thấy nàng vẫn xinh đẹp như thế, ánh mắt như trăng lưỡi liềm kia thật giống như câu dẫn người, lại một lần nữa câu hồn của hắn ta đi.

...

Đi được nửa đường.

Hứa Tú Dương nhìn Tiền Mộc Mộc, dò hỏi: "Ngươi có ý kiến gì về bệnh tình của Hứa Lạc không?"

Lời này trong nháy mắt làm cho Tiền Mộc Mộc nhớ tới ánh mắt của Hứa Văn Lợi.

Nàng nhướng mày, lắc đầu.

"Như vậy sao..."

Hứa Tú Dương có chút mất mát, sau đó lại bình thường trở lại.

Ho lao là bệnh nan y, một khi nhiễm phải cũng chỉ có chịu đựng.

Ngày nào đó phải chịu đựng đến chết.

Ông ấy không có bất kỳ biện pháp nào.

Nhìn thấy cảm xúc của tiểu lão đầu thay đổi, Tiền Mộc Mộc rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, nàng mở miệng nói:

"Ngài rất có thể sẽ bị Hứa Lạc lây bệnh."

Hứa Tú Dương chấn động trong lòng!

"Cái gì, ý tứ gì?"

Tiền Mộc Mộc ngưng mi, phân tích nói:

"Ho lao tại phổi, âm hư là chính, sẽ mang theo trùng lao, mà trùng lao có tính lây bệnh nhất định."

"Vừa rồi ta nhìn thấy, lúc ngài chẩn bệnh cho Hứa Lạc, bất kỳ biện pháp phòng hộ nào cũng không làm, cộng thêm triệu chứng ho của ngài rất giống với Hứa Lạc, cho nên ta suy đoán, ngài có thể là đã bị lây bệnh lao phổi."

Tiểu lão đầu sẽ bị lây bệnh phổi, một mặt là tuổi tác dần lớn, sức đề kháng của thân thể ngày càng suy yếu, mới có thể bị tà khí xâm lấn.

Lưu Tiểu Hoa kia thỉnh thoảng cũng ho khan hai tiếng, sợ là cũng có dấu hiệu bị lây nhiễm.

Mà Hứa Văn Lợi cùng Hứa Đoạn ngược lại không có triệu chứng như vậy, chắc hẳn bình thường tiếp xúc ít, hơn nữa tố chất thân thể cũng không tệ lắm, mới không bị lây nhiễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play