Đoạt bước vọt tới trước mặt Tiền Mộc Mộc, đối mặt với một đôi mắt màu trà, cỗ xúc động kia trong chốc lát bị phai nhạt, Hứa Gia Thạch bỗng nhiên sinh ra ý muốn lùi bước.

Tiền Mộc Mộc khẽ nhướng lông mày nhỏ.

"Có chuyện gì cứ nói."

Hứa Gia Thạch nuốt nước bọt.

"Nương."

Tiền Mộc Mộc ngồi xổm xuống, vô cùng kiên nhẫn.

Xoang mũi nổ vang.

"Hm?"

Hứa Gia Thạch cắn môi dưới.

"Nương, có phải người định bán chúng con không?"

Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh đột nhiên biến đổi.

Mấy đứa trẻ đều không khỏi thở nhẹ, sợ mình nghe lầm một chữ, nhìn không ra biểu lộ của người nọ.

Đúng vậy, sao hắn lại quên, các ca ca từng nói, nương là có tính toán muốn bán bọn họ đi... Hứa Gia Tề sợ hãi giãy thoát bàn tay kia, lui về phía sau mấy bước.

Liếc mắt nhìn tiểu tử bên cạnh, Tiền Mộc Mộc nhìn chăm chú vào Hứa Gia Thạch, cười yếu ớt hỏi lại:

"Vì sao lại hỏi như vậy?"

Hứa Gia Thạch xoắn lấy đầu ngón tay.

"Trước đây người không về nhà, cũng chưa bao giờ dịu dàng sờ đầu con, lần này người làm đồ ăn ngon, cũng không đến huyện cá cược nữa..."

Tiền Mộc Mộc có chút bật cười.

"Cho nên, con cảm thấy hành vi của ta rất kỳ quái, lòng nghi ngờ ta sẽ muốn bán hết các con đi đúng không?"

Hứa Gia Thạch mím môi.

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Gẩy sợi tóc che khuất đôi mắt của Hứa Gia Thạch sang một bên, Tiền Mộc Mộc cong mi mắt, khóe miệng mang theo nụ cười rất nhạt nhưng lại rất ấm áp.

"Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy."

"Sau này ta sẽ không đi đánh bạc, cũng sẽ không động thủ đánh các con nữa. Mấy năm nay ta không quan tâm đến các con, ta rất xin lỗi."

"Những gì ta làm trong mấy ngày nay chẳng qua cũng chỉ là để bù đắp những sai lầm đã làm trong quá khứ. Ta biết rằng, dù làm thế nào cũng không thể quay lại như trước, nhưng ta vẫn muốn dùng hết khả năng của mình để bù đắp cho các con."

Âm thanh giống như nước suối chảy qua trái tim.

Lại tựa như sấm sét nơi chân trời, chấn động đến mức lỗ tai tê dại.

Mấy đứa trẻ ngẩn ra ở nơi đó, ngơ ngác không có biểu cảm.

Hứa Gia Lăng khẽ mím môi.

Con ngươi rũ xuống.

Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Gia Phục qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Không nói gì.

Ngồi xuống cầm sách lên, tiếp tục nhìn xuống.

Trên mặt trấn định, nhưng trong lòng lại loạn như ma.

Nghe xong lời này, mấy người đều không tỏ thái độ, mỗi người tiếp tục công việc trong tay, chỉ có Hứa Gia Thạch chủ động kéo tay mẫu thân nhà mình, thằng bé ngại ngùng cười.

"Nương, con tin tưởng người."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười.

Xoa xoa đầu của thằng bé.

Không hổ là người nàng nhìn trúng, chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.

Mùi hôi bay vào mũi, Tiền Mộc Mộc ngửi thử, mới phát hiện là trên người Hứa Gia Thạch.

"Tiểu Thạch Đầu, con đã mấy ngày không tắm rửa?"

Hứa Gia Thạch gãi gãi đầu.

"Ba ngày rồi ạ."

Tiền Mộc Mộc: "... Con nên đi tắm rồi."

Hứa Gia Thạch ngửi ngửi trên người mình, quả thật có mùi mồ hôi, "Vậy con đi lấy bồ kết đập nát, dùng gạc lọc chất lỏng..."

Lời còn chưa nói hết, Tiền Mộc Mộc đã lên tiếng cắt ngang.

"Không cần tốn sức như vậy, con đi chuẩn bị nước nóng trước đi."

Nói xong, nàng liền đi về phía hậu viện.

Hứa Gia Thạch choáng váng.

Không hiểu nương muốn đi làm cái gì.

Nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đun nước nóng đi.

Nơi Hứa gia tắm rửa là ở một cái lều dựng sát góc tường hậu viện, Tiền Mộc Mộc mò mẫm đi vào, cầm lấy ba cái bình đặt ở trên băng ghế nhỏ.

Đi trở về tiền viện, đi vào phòng bếp.

Nhìn chiếc bình do chính tay nương nhà mình đặt lên, Hứa Gia Thạch mở miệng hỏi: "Nương, trong này chứa cái gì vậy?"

Tiền Mộc Mộc đặt bình lên trên bếp lò, lại xếp theo thứ tự xuống, không có trả lời, sai bảo: "Tiểu Thạch Đầu, đi gọi tất cả bọn họ vào."

"A a, vâng!"

Hứa Gia Thạch chạy ra ngoài, hét to một tiếng.

Hứa Gia Liên dẫn đầu đi vào, đứng cách đó ba bước, Hứa Tiểu Bảo và Hứa Gia Tề đi theo phía sau, Hứa Gia Lăng, Hứa Gia Phục đứng ở bên cạnh cửa.

Không quan tâm thế nào, nói tóm lại là đã tiến vào.

Tiền Mộc Mộc cũng không phải người soi mói, thấy mọi người đều đến đông đủ, nâng tay chỉ ba cái bình, lần lượt giải thích:

"Đây là xà bông tốt nhất, bình màu hồng phấn là dùng để chà rửa thân thể, bình màu xanh lam là dùng để gội đầu, bình màu trắng là loại có tác dụng bảo vệ tóc."

"Cái gọi là bảo vệ tóc, chính là để tóc càng thêm mềm mại, thoa lên dưỡng chất, đại khái một phần ba một khắc sau dùng nước xả đi là được."

"Bây giờ thời tiết nóng, hai ngày gội đầu một lần, một ngày tắm một lần, chú ý vệ sinh mới sẽ không sinh bệnh. Đều nhớ kỹ trình tự, tắm rửa thân thể là tắm rửa thân thể, gội đầu là gội đầu, đừng dùng linh tinh."

Lo lắng mấy tiểu tử kia không nhớ được, nàng lại lặp lại ba lần.

"Nhớ kỹ chưa?"

Hứa Gia Thạch ngẩng đầu.

"Nương, con nhớ rồi ~ "

Tiền Mộc Mộc vui mừng cười, lòng bàn tay xoa xoa gò má Hứa Gia Thạch, "Tiểu Thạch Đầu quả nhiên thông minh, con thật đúng là ngoan ngoãn ~!"

Nhìn thấy nhị ca được khen, Hứa Tiểu Bảo do dự một chút, lấy hết dũng khí tiến lên, bàn tay nhỏ túm lấy góc áo Tiền Mộc Mộc, run rẩy nói:

"Nương, con cũng nhớ kỹ rồi."

Tiền Mộc Mộc nhíu mày, tiểu nha đầu sợ nàng lại chủ động bắt chuyện với nàng, thật sự là hiếm có, trong lòng có chút kinh ngạc, ngoài miệng lại không keo kiệt tán dương:

"Thật sao, Tiểu Bảo thật giỏi!"

Được mẫu thân khích lệ, khóe miệng Hứa Tiểu Bảo giương lên, mắt sáng như sao, vui vẻ đến hận không thể nhảy cao ba trượng!

Đây là lần đầu tiên nương khen cô bé đấy ~

Thật tốt ~

Trong lòng Hứa Gia Phục có chút ghen tỵ, bàn tay đặt bên cạnh siết chặt.

Nương thật đúng là thiên vị, rõ ràng đều là con của nàng, lại không thể xử lý công bằng, chỉ có thể có sắc mặt tốt với nhị ca cùng tiểu muội...

Hứa Gia Lăng liếc mắt nhìn bầu không khí bên kia thật sâu, ánh mắt rơi vào trên mặt Hứa Gia Phục trong chớp mắt, quay đầu đi ra ngoài.

Mặt mày Hứa Gia Phục cứng đờ.

Rốt cuộc nó đang suy nghĩ gì!

Nói cái gì bù đắp, nói cái gì xin lỗi.

Cho rằng bọn họ là tiểu hài nhi ba tuổi, dễ lừa gạt sao?

Nó sẽ không quên mất tất cả những khổ cực mà nó phải chịu trong năm năm qua vì một chút ngon ngọt trước mắt!

Cho dù là nhị ca, tiểu muội cũng làm phản.

Nó vẫn sẽ kiên định, cùng tam ca đứng trên mặt trận thống nhất!

Tuyệt đối không phản bội!

Hình ảnh ấm áp như vậy, Hứa Gia Liên nhìn thấy, nhếch môi cười nhạt, chỉ là nụ cười kia lại có chút ảm đạm cùng cậy mạnh.

Hắn yên lặng ra khỏi phòng bếp, cầm rìu bổ củi.

Trước kia hắn không rõ vì sao trong mấy đứa nhỏ, hắn là hiếu thuận nhất, lại luôn không được nương chú ý.

Mãi đến khi a nãi nói cho hắn biết, khi hắn mới sinh ra, bởi vì là một nam hài, trong thôn khen một trận, đều nói thai đầu là nam hài, sau này khẳng định có thể nhanh chóng mang thai tiếp.

Nương nghe xong lời này, quan tâm chăm sóc hắn rất nhiều, nhưng sau đó nhiều năm, bụng nương cũng không có động tĩnh gì nữa.

Người trong thôn lại bắt đầu nói, là hắn hút hết chất dinh dưỡng trong thân thể nương, mới làm hại cha hắn chỉ có thể một mạch đơn truyền.

Từ đó về sau, thái độ của nương đối với hắn không bằng lúc trước, có đôi khi tức giận còn có thể đánh lại mắng hắn, chỉ trích đều là bởi vì hắn, mới hại nàng bị người trong thôn đặt điều, nói đủ loại lời ong tiếng ve.

Mãi đến khi mang thai Nhị đệ, nương mới thu lại chút lửa giận, nhưng cũng càng ngày càng coi nhẹ hắn.

Có lẽ, ở trong lòng nương, chỉ có nhị đệ mới có thể coi là thân nhân chân chính của nương...

Mà hắn, chẳng qua chỉ là một người làm công miễn phí trong nhà.

Cho dù là như vậy, hắn cũng vẫn thích nương.

Bởi vì đây chính là người sinh hắn, nuôi hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play