"Đúng vậy! Sáng hôm nay mọi người đều thấy nàng đi ra ngoài thôn. Theo ta thấy căn bản là không cần lên núi tìm, nếu thật sự muốn tìm người, trực tiếp đi vào sòng bạc trong huyện, tìm là thấy."

"Đi đi. Thật lãng phí thời gian của ta, vội vàng trở về ăn cơm còn..."

Tiếng nói vừa dứt, người như sóng to gió lớn, bốn phương tám hướng rời đi.

Hứa Gia Thạch xuyên qua đám người, sốt ruột muốn giữ lại tất cả mọi người.

"Không phải, không phải!"

"Nương ta nói, bà ấy sẽ không đi cá cược nữa!"

"Nàng muộn như vậy còn chưa trở về, khẳng định là ở trong núi gặp phải nguy hiểm gì đó, cầu xin mọi người đừng đi!"

Không ai chịu quay đầu, thậm chí nghe thấy những lời này, khóe miệng còn lộ ra vẻ châm biếm.

Có một hai thẩm tử nhìn không được, tự cho là có lòng tốt khuyên nhủ:

"Đứa nhỏ ngốc, mẹ ngươi đã lớn như vậy rồi, còn có thể không biết trời tối nên về nhà sao? Nói trắng ra là, chính là chó không đổi được thói ăn phân... Mau về nhà đi."

"Thật là đáng thương, gặp phải mẫu thân không để ý đến gia đình như vậy. Ta còn nghe nói, Hứa Tiền thị muốn bán hết mấy đứa nhỏ này đi... chậc, ai..."

Chỉ thời gian một chén trà nhỏ, người trong sân đã đi hết sạch.

"Không phải, không phải như vậy..."

Ánh mắt Hứa Gia Thạch tràn đầy bàng hoàng, có chút thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó.

Tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Hứa Tiểu Bảo nhìn Hứa Gia Thạch, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, giọng nói mềm mại nhu nhu: "Nhị ca ca..."

Hứa Gia Phục thong thả bước tới, đáy mắt không ức chế được sự thất vọng, miệng hét lớn giận dỗi: "Nhị ca, huynh tỉnh lại đi! Vừa rồi những thẩm nương và thúc thúc bá bá kia nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ huynh còn không rõ sao?"

"Chúng ta ở trong mắt của nàng, chẳng qua là tảng đá bên cạnh hầm cầu, thời điểm không dùng đến nhìn cũng không nhìn một cái, ghét bỏ chướng mắt còn muốn đạp hai cước. Lúc có thể phát huy tác dụng, liền kiếm chúng ta đặt ở trước mặt, rửa sạch sau đó bán giá tốt."

"Nhị ca, nhìn rõ ràng hiện thực đi, nương... nữ nhân kia, nàng không cần chúng ta."

Câu nói cuối cùng nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ rơi xuống.

Nhẹ nhàng, không có chút cảm giác thực tế nào.

Nhưng Hứa Gia Phục lòng đau như dao cắt, hốc mắt nổi lên màu đỏ tươi.

Những lời nói với nhị ca, chẳng phải cũng là nói với chính mình sao?

Nương đột nhiên trở về, làm đồ ăn ngon cho bọn họ.

Tối hôm qua còn nói, sau này đều sẽ đối tốt với bọn họ.

Trong nháy mắt ấy, không phải nó chưa từng động tâm.

Nhưng đây chung quy chỉ là một cái ảo tưởng, chỉ là một giấc mộng.

Hứa Gia Thạch cắn chặt môi, nước mắt dần dần hiện lên trong hốc mắt. Nó không dám tin, lắc đầu, điên cuồng phản bác:

"Không đâu! Không đâu... Nương đã nói, nàng sẽ nấu rất nhiều món ngon cho ta, để bụng ta no căng, nương sẽ không bỏ ta, nhất định là nàng gặp phải chuyện gì đó trong núi!"

"Ta muốn lên núi tìm nương, nương nhất định còn đang chờ ta, chờ ta đi cứu nàng!"

Trưởng thôn thấy thế, vội vàng ngăn lại, khuyên: "Hài tử, trời tối rồi! Một đứa bé như con lên núi rất nguy hiểm, mẫu thân con nàng..."

Hứa Tiền thị là đức hạnh gì, ông ấy là trưởng thôn, lại là trưởng bối cùng tông, rõ đến mức không thể rõ hơn nữa.

Hứa tú tài qua đời không bao lâu, Hứa Tiền thị không biết sao lại dính vào cờ bạc, chuyện này dần dần truyền khắp cả thôn.

Vốn dĩ mọi người đều không coi là chuyện to tát gì, cho rằng chỉ là tùy tiện chơi đùa, nhưng ngày ngày trôi qua, cũng không thấy Hứa Tiền thị thu tay lại, ngược lại ba ngày hai bữa chạy vào trong huyện.

Lúc vận may tốt kiếm được một khoản bạc lớn, cũng không thấy mang về cải thiện thức ăn cho mấy đứa trẻ... Không biết là dùng đi nơi nào.

Dần dà, Hứa Tiền thị ham cờ bạc thành tính, một ngày không cá cược thì ngứa tay, thành dân cờ bạc chính cống, vài ngày trước đã thua sạch.

Thật sự không có đồ gì để cầm cố, còn bán hết lương thực trong nhà, hoàn toàn không để ý đến sống chết của mấy đứa nhỏ trong nhà... Có thể làm đến mức này, đã coi như là phát rồ rồi.

Phụ nhân ác độc như vậy, ông ấy thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tứ gia gia, cháu hiểu ngài muốn nói cái gì."

Hứa Gia Thạch nắm chặt nắm đấm nhỏ, trong mắt tràn ngập kiên định.

"Trước kia nương cháu có nhiều chỗ làm quả thật không tốt lắm, nhưng nương cháu thật sự đã sửa lại, nương cháu nói sẽ đối tốt với cháu! Người trong thôn không muốn lên núi tìm nương cháu, cháu không trách bọn họ, cho dù chỉ có một mình cháu, cháu cũng nhất định phải lên núi!"

Từng tiếng rơi xuống, leng keng có lực.

Nói xong, Hứa Gia Thạch liền đi về phía đầu thôn.

Hứa Gia Tề, Hứa Tiểu Bảo liếc nhau, cũng đi theo.

Hứa Gia Liên vẫn luôn không lên tiếng, yên lặng đi ở phía sau.

Đều là tiểu bối đồng tông, đã trễ như vậy còn lên núi.

Trưởng thôn thực sự không yên lòng, buồn bực thở dài, quay đầu gọi hai đứa con trai cùng cháu trai nhà mình.

"Đại Quý, Đại Tuyền, Tiểu Hưng, ba người các con đi theo xem một chút, chăm sóc mấy đứa nhỏ, chú ý đừng để xảy ra chuyện gì."

Được gọi đến, Hứa Văn Quý, Hứa Văn Tuyền, Hứa Gia Hưng gật gật đầu, cùng đi lên.

Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy, rất có thể là Hứa Tiền thị/Đại thẩm đi vào trong huyện, nhưng bảo bọn họ cứ như vậy nhìn cháu trai cháu gái họ/Đường đệ đường muội đi lên núi mạo hiểm, thật sự là có chút không đành lòng.

Thấy mấy người đều đi, Hứa Gia Phục có chút chần chờ.

"Tam ca, chúng ta..."

Trong đôi mắt Hứa Gia Lăng chứa đầy băng sương, liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Trầm mặc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Qua một lúc lâu.

Cũng đi theo.

...

Bóng đêm hòa tan.

Dưới chân núi phía Đông.

Bộ ngực Tiền Mộc Mộc hơi phập phồng, thở ra nặng nề.

Gắt lấy thân cây, khập khiễng đi về phía thôn bên kia.

Trên màn trời tối đen, điểm xuyết đầy sao.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống, chiếu sáng con đường phía trước.

Phía trước cách đó không xa, dần dần truyền đến tiếng bước chân cùng ánh sáng.

Mấy bóng người cao thấp không đồng nhất, người phía sau giơ đuốc, chầm chậm đi về phía bên này.

Tiền Mộc Mộc mệt mỏi không có tinh lực, đi tìm hiểu xem người tới là ai, chỉ nện bước chân chậm rãi đi tới.

Đợi đến khi đi tới gần hơn một chút.

Một bóng đen nho nhỏ, giống như chim nhạn bay lượn, giang hai tay ra, mạnh mẽ nhào tới, đâm đầu vào trong ngực Tiền Mộc Mộc!

Hứa Gia Thạch vùi đầu vào trong ngực mẫu thân mình, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy quần áo của nàng, ánh mắt đau như bị kim đâm, cổ họng giống như bị nhét một cục bông, không nói nên lời.

Từ đoán được nương gặp nạn trong núi, đến người trong thôn đều nói nương là đi huyện đánh cược, lại đến bây giờ nhìn thấy nương xuất hiện, trái tim của hắn giống như là bị một sợi dây treo lên, lúc lên lúc xuống, trầm bổng phập phồng.

Tiền Mộc Mộc ném cây gậy trên tay xuống, ôm tiểu tử trong ngực, ôn nhu hỏi:

"Làm sao vậy? Ban ngày gặp phải chuyện gì không vui hả? Nói cho ta nghe."

Không hề ý thức được, Hứa Gia Thạch là bởi vì nàng chậm chạp không về nhà mà cảm thấy lo lắng không thôi.

Hứa Gia Thạch méo miệng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nghẹn ngào phản bác:

"Mới không phải..."

Sao còn khóc nữa?

Tiền Mộc Mộc cũng không vội hỏi.

Nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu tử kia, yên lặng trấn an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play