Hai người chần chờ.

Nhưng cũng không ngăn cản nữa.

Không thể nghi ngờ, nhất định là tiểu nhi tử của bọn họ quan trọng hơn.

Tiểu Phú Quý nhà bọn họ, tương lai sẽ làm quan lớn!

Khế đất cầm tới tay, Tiền Mộc Mộc nhìn.

"Khế đất này chỉ sợ cũng chỉ đáng giá chừng trăm lượng bạc, cho dù là một trăm lượng bạc thì còn có ba trăm lượng."

"Vậy ba trăm lượng, coi như Mộc nha đầu hiếu kính người nương như ta có được không?" Tiền lão thái thái nhìn Tiền Mộc Mộc bằng ánh mắt khẩn cầu, bà ta một lòng nghĩ cho cháu trai, thậm chí còn không chất vấn mức ba trăm lượng là quá cao.

Tiền Mộc Mộc liếc mắt.

Hỏi lại:

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Cứng mềm đều không ăn, Tiền lão thái thái hoàn toàn bó tay.

Bà ta cảm thấy mờ mịt, chỉ có thể khóc lóc kể lể: "Ta đây, ta đây thật sự không lấy ra nổi tiền đâu... Mộc nha đầu, đứa nhỏ Phú Quý kia chính là cháu ruột của ngươi đó, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy được!"

Tiền Mộc Mộc mắt đầy lạnh lùng.

"Hoặc là trả tiền, hoặc là đi công đường."

Tiền A Phúc xem đúng thời cơ, còn muốn đánh lén.

Lại bị nhìn thấu, nhận một cú đạp thật mạnh.

Trứng chim cút bị va chạm hai lần, đau đớn vô cùng...

Không dám nghĩ.

Thật sự không dám nghĩ.

Tiền A Phúc đau đến mức gân xanh trên trán nổi lên, liên tục hít sâu một hơi, hòa hoãn cảm giác đau đớn như xé rách.

Tiền đại nhi tức muốn đi qua hỏi thăm, nhưng lại sợ bị đương gia mắng, nàng ta nhanh trí, vội vàng mở miệng: "Viết giấy nợ! Chúng ta viết giấy nợ!"

Trong mắt Tiền Mộc Mộc xẹt qua một tia ranh mãnh.

Nàng chờ chính là cái này.

Lúc trước, nguyên thân cho lão yêu bà bạc đều là trực tiếp đưa, cũng không có lưu chứng từ gì, muốn ngược dòng tìm hiểu, khó lại càng khó.

Nàng có thể nói lý lẽ hùng hồn, nói có chứng cứ, còn la hét muốn đi công đường, tất cả đều là dựa vào một thân chính khí cuồn cuộn.

... Được rồi, tất cả đều dựa vào đánh cược.

Đánh cược ở trong mắt người một nhà này, rốt cuộc là Tiền Phú Quý quan trọng hay là bạc quan trọng.

Nếu không phải nắm được bảy tấc của gia đình này, thật đúng là chưa chắc có thể có hiệu quả như vậy.

Lại nói tiếp, nàng còn phải cảm tạ Tiền Phú Quý.

Thật sự là không chịu thua kém.

Khiến nàng có giá trị lợi dụng.

...

Một nén nhang qua đi.

Cầm giấy nợ có ba dấu vân tay tới tay, Tiền Mộc Mộc gấp lại cất vào trong quần áo: "Trong vòng năm ngày các ngươi phải chuyển khỏi nơi này, nếu không ta cũng chỉ có thể mời các ngươi lên huyện một chuyến."

Lão yêu bà này gần như lấy hết toàn bộ gia sản ra, còn lại ba trăm lượng, cho dù kề đao lên cổ, đoán chừng cũng không móc ra được tiền.

Nàng muốn chính là tiền, không phải muốn mạng.

Hơn nữa, bị con thỏ ép quá sẽ cắn người, đối với người Tiền gia cũng giống như vậy. Ép người quá đáng, không chừng sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đó.

Nếu nàng lẻ loi một mình thì còn đỡ, nhưng trong nhà còn có mấy đứa trẻ, làm việc vẫn phải có chừng mực mới được.

Tiền A Phúc tràn đầy hận ý trừng Tiền Mộc Mộc, nếu hận có thể hóa thành thực chất, nàng đoán chừng đã có thể bị đâm thành cái sàng.

Hắn ta nắm chặt song quyền, nổi trận lôi đình nói: "Tiền Mộc Mộc, làm người chớ khinh người quá đáng!"

Tiền Mộc Mộc "A" một tiếng.

Duỗi ra năm đầu ngón tay, quơ quơ trước mắt ba người.

"Năm năm, các ngươi lừa ta suốt năm năm! Bây giờ ta đòi lại thứ của chính mình, lại bị nói thành khinh người quá đáng, còn ý đồ muốn lấy mạng của ta..."

Nói tới đây, nàng đột nhiên cảm giác trái tim chát chát, có lẽ là bị cảm xúc nguyên thân lưu lại ảnh hưởng đến.

"Nhớ kỹ, ta chỉ cho năm ngày."

Dứt lời, nàng rời khỏi nơi này.

Trên đường về chợ, đụng phải một đội áp tiêu.

Tiền Mộc Mộc dừng chân lại.

Nhanh chóng đuổi theo đội ngũ kia.

Tìm được đầu lĩnh, đơn giản nói ra yêu cầu của mình.

Đội trưởng dẫn đầu đội suy tư một lát, ngẩng cổ hô lên với đội ngũ: "Hổ Tử!"

Nam nhân được gọi là Hổ Tử, từ trong đám nam nhân chen ra, vẻ mặt dữ tợn, cơ bắp trên người bạo rạp, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.

"Chuyện gì?"

Đội trưởng vỗ vỗ bả vai Hổ Tử, "Ngươi cũng đã nhiều ngày không về nhà, vừa vặn có một việc ngắn, ta làm chủ nhận cho ngươi. Sau khi ngươi làm xong, về nhà thăm lão nương của ngươi một chút, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hổ Tử ngu ngơ vò đầu.

Không nói hai lời, đáp ứng.

Sau khi thương lượng giá cả với người ta, Tiền Mộc Mộc trực tiếp thanh toán ngay tại chỗ.

Hổ Tử kinh ngạc.

"Đại tỷ, không phải trả tiền như vậy đâu, làm xong việc rồi mới trả tiền."

Tiền Mộc Mộc cười.

"Nhìn dáng vẻ các ngươi không giống như là sẽ lừa tiền ta, ta tin đội trưởng của ngươi, cũng tin ngươi... Chuyện này liền nhờ cậy ngươi."

Dù sao cũng đã học qua tâm lý học, lại có kinh nghiệm xã hội mấy năm, nàng tự nhận là sẽ không nhìn lầm người.

... Nếu như nhìn lầm thì xem như nàng chưa nói.

Lần đầu tiên gặp mặt, đã được tín nhiệm vô điều kiện như vậy. Hổ Tử còn có chút xấu hổ, đỏ mặt gãi gãi đầu, sau đó lại một mặt nghiêm túc vỗ ngực.

"Đại tỷ, ngươi tin ta, ta nhất định sẽ làm thật tốt!"

Tiền Mộc Mộc cười cười.

"Vậy hết thảy liền nhờ ngươi."

Giao phó xong, Tiền Mộc Mộc đi đến chợ bên kia.

Phóng mắt nhìn lại, khách nhân tới mua đồ còn không nhiều bằng người bày sạp, thưa thớt mười mấy người, phần lớn đều là chỉ nhìn không mua.

Ngẫm lại cũng đúng, hiện tại đang hạn hán, mọi người ngay cả bụng cũng không lấp đầy được, nơi nào còn có tiền dư mua thứ khác?

Tiền Mộc Mộc đi đến quầy hàng Hứa gia, Hứa Gia Liên vẫn luôn cúi đầu, còn tưởng là khách tới cửa, đầu còn chưa ngẩng lên, đã há miệng bắt chuyện: "Nhìn giỏ nhà ta đi, tay nghề rất tốt, cũng rất nhiều loại, ngài có muốn..."

Nói chuyện, hắn cầm lấy một cái rổ muốn giới thiệu, lại phát hiện mẫu thân nhà mình đứng ở trước mặt.

Nụ cười trên mặt hắn ảm đạm xuống.

"Nương, người đã trở về."

Tiền Mộc Mộc quét mắt quầy hàng, giống hệt lúc nàng đi, một cái cũng không bán được.

Tiếp nhận cái rổ kia, trong đầu vang lên âm thanh mềm mại dễ thương.

【 Tích tích tích! Kiểm tra được một cái mẹt thủ công thuần túy, giá trị mười lăm đồng tiền. Cái mẹt này còn rất đẹp đấy ~ thích hợp cho người trẻ tuổi nuôi mèo làm ổ mèo ~ 】

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

Ở trong lòng hỏi:

"Nói cách khác rất dễ bán?"

【 Nhu cầu thị trường là có, muốn bán hay không nha? 】

Tiền Mộc Mộc không trả lời câu hỏi này, mà là ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Liên, "Đại Liên, ngoại bà con mấy năm qua có từng đưa tiền về nhà không?"

Hứa Gia Liên có chút không rõ Tiền Mộc Mộc, vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời:

"Ngoại bà là loại người chỉ biết tới tiền, bà ấy không đến nhà chúng ta đòi tiền đã không tệ rồi, sao có thể còn đưa tiền đến nhà chúng ta."

Tiền Mộc Mộc cảm thấy đã hiểu rõ

Nguyên thân cho rằng tiền được đưa về, nhưng mấy đứa trẻ lại không cảm kích chút nào, ngược lại coi nàng như hồng thủy mãnh thú, cho nên mới sẽ không có tiền trong tay, hỏi mấy đứa nhỏ tiền vốn đánh bạc không có kết quả, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lựa chọn bán gạch ngói xanh và thóc gạo đi, tiếp tục có tiền đánh bạc.

Mà mấy đứa trẻ không nhận được tiền, hiểu lầm nguyên thân, suốt năm năm mặc kệ bọn chúng sống chết, suốt ngày chịu đói chịu lạnh, dần dần lòng nguội lạnh với nguyên thân, tích góp đầy bụng oán khí...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play