Lâu Thính cảm thấy hơi choáng váng hoa mắt, như bị đập vào trong biển, cảm giác cả người chìm trong biển bị nước biển tràn vào mũi miệng lại xuất hiện.
Từ khi anh ta có ký ức thì bà cụ trước mắt là một người xinh đẹp, một bà cụ hiền hòa luôn thích mặt sườn xám, yêu trẻ con, cũng rất được trẻ con yêu quý, mặc dù anh ta không gần gũi nhưng chưa bao giờ nghi ngờ bà ta.
Còn Lâu Tranh - người đàn ông đang ở sau bàn pha trà kia luôn yên lặng đi theo bên cạnh mẹ như một con chó mực lớn, trầm tính ít nói, không tranh không đoạt, luôn vâng dạ làm theo lệnh của bà cụ, nhưng anh ta cũng chưa từng hoài nghi.
Cứ như có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu anh ta, dạ dày cuồn cuộn, vết thương còn chưa khỏi hẳn trên người không hiểu sao lại bắt đầu đau, anh ta phải đưa tay ra nắm lấy bàn trà trước mặt mới không ngã từ ghế xuống.
“Lâu Thính, cháu sao vậy? Cảm thấy bị đả kích sao? Vậy xe ra cháu vẫn có chút cảm tình với nhà mình, ít nhất tin tưởng cũng là một loại tình cảm. Tốt lắm, cháu không bị di truyền sự vong ân phụ nghĩa của mẹ, không uống công bà nhiều năm nay tốn nhiều tâm tư suy nghĩ cho cháu như vậy.” Bà cụ nói với giọng vui mừng.
“Tốn nhiều… tâm tư?”
“Tất nhiên rồi! Cháu thử nghĩ lại xem mấy năm qua bà đã làm những gì cho cháu? Bà chế tạo cái lồng giam này như mọt cung điện để ngày nào cháu cũng sống vui vẻ thoải mái, thức ăn nước uống cũng là đồ thượng hạng nhất, ngoài trừ tự do thì cháu muốn sao trên trời bà cũng dốc hết sức thỏa mãn cháu. Chỉ vì để cháu có thể nhanh chóng nắm vững được năng lực của mình mà bà hao phí biết bao nhiêu thời gian và tâm tư đó!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT