Edit: Hiền
"Vậy nếu thật sự Vĩnh An không phải... anh sao còn cho cậu ta tiền?" Hạ Ni nói đến giữa chừng, nhìn thấy sắc mặt Quý Hoài hơi tức giận, cô ngừng lại không nói nữa, liên tưởng đến cuộc hội thoại vừa nãy, tròn mắt nhìn anh: "Chồng à, anh... "
Mặt Quý Hoài không biểu cảm, giọng điệu nhẹ nhàng đáp: "Bố rất cổ hủ, nếu nó không phải con của bố, chẳng ai có thể chịu đựng được cái tính hư hỏng của nó, bố liều chết cũng không để nó làm loạn."
"Giải quyết sớm thì tốt, trong làng chỉ còn căn nhà đó, anh sợ chờ thêm nữa, căn nhà đó sẽ bị phá mất."
Hạ Ni nuốt nước bọt, vừa ăn tôm vừa lẩm bẩm: "Em cứ tưởng anh rộng lượng, không quan tâm đến căn nhà đó. Chúng ta đang thuê ở đây, chủ nhà có thể đuổi bất cứ lúc nào, rõ ràng tài sản của bố mẹ cũng có một phần của anh, sao anh lúc nào cũng là người bị hút máu, lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện đơn giản thế."
"Em thấy anh chưa trưởng thành à?" Quý Hoài bật cười nhìn cô, duỗi tay chọc chọc vào trán cô: "Ba mươi mấy năm qua anh sống uổng công vô ích à?"
"Cũng đúng nhỉ." Hạ Ni đáp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play