Từ nhỏ đến giờ cô bé chưa có bữa cơm nào no bụng, hơn nữa thời nay nông thôn trọng nam khinh nữ nặng nề, rất nhiều nhà đẻ con gái nuôi không nổi bèn đem đi vứt, Vân Tố Thanh nhặt được một cô bé ở khe suối không phải chuyện gì kỳ lạ.

Lưu Xuân Phương thở dài: “Tố Thanh nhà chị là đứa tốt bụng, nếu để con bé này ở lại nhà họ Dương, sợ là không sống nổi mất, ở nhà bọn chị, tuy điều kiện không tốt nhưng cũng cho nó được miếng cơm.”

Bà không hề nói xấu nhà họ Dương một câu, nhưng mọi người ai mà chẳng có mắt nhìn.

Trước kia Tố Thanh chưa lấy chồng thì là một cô gái yêu kiều xinh xắn nức tiếng trong thôn, bây giờ lại gầy gò chỉ còn da bọc xương, mà đứa bé trong lòng cô cũng chẳng khác gì mẹ nó, gầy đét như que củi.

Chỉ cần là nhà nào thương con gái nhìn thấy cô như vậy đều không khỏi đau lòng, huống chi nhà họ Vân chỉ có một mình Vân Tố Thanh là con gái, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, lại có vẻ ngoài xinh xắn, từ nhỏ cô đã lớn lên trong sự bảo bọc nâng niu của vợ chồng Vân Thụ Hoài.

Xem ra hai mẹ con ở nhà họ Dương bị đối xử rất khắc nghiệt, sợ rằng không chỉ vì quả phụ ôm bụng bầu đến cửa quấy phá mới ầm ĩ tới mức ly hôn.

Ba anh em nhà họ Vân ngồi ngoài sân, nghe mấy bà mấy thím trong nhà mồm năm miệng mười khuyên nhủ, người thì khuyên em gái họ đừng ly hôn, người lại khuyên em gái họ ném Khê Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện cho đám lòng lang dạ sói nhà họ Dương nuôi nấng.

Ba anh em cố nén lửa giận trong lòng.

Anh Hai Vân Thanh Bách là người nóng tính, anh ấy muốn đi vào nhà mắng đám đàn bà lắm mồm kia, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của mẹ, rồi lại sợ anh ấy không kìm được tính nóng mà đánh người, bèn thở phì phò đi vác cái cuốc ở góc sân ra.

Một tiếng “keng” tiếng vang lanh lảnh, không biết cái cuốc đập mạnh vào đâu, người trong nhà lập tức lặng như tờ.

Vân Thanh Bách bĩu môi, rống to vọng vào trong nhà: “Cha mẹ, con ra ruộng làm cỏ!”

Anh Hai Vân lớn lên cao to, sức mạnh như trâu, giọng nói ồm ồm ai nghe cũng sợ.

Mọi người ngoái đầu nhìn mặt trời đang treo cao trên đỉnh đầu: “…”

Nắng nóng tận ba mươi bảy độ, không sợ cảm nắng à.

Vân Thanh Tùng lại là người trầm tính ít nói, cũng theo sát sau em mình, cầm thấy cái rìu bổ cái “cạch” xuống một khúc gỗ chưa chẻ trong sân, ừm, rìu bổ củi còn chưa cùn.

Anh ấy nhìn thoáng qua mấy người trong nhà: “Con đi đốn cây.”

Bỗng dưng mấy người ngồi trong nhà lại thấy cổ hơi lành lạnh.

Đốn cây gì mà đốn cây, bọn họ cảm thấy Vân Thanh Tùng muốn chém bọn họ thì đúng hơn.

Lúc này đứa con thứ Ba nhà họ Vân đi đến, thờ ơ liếc đám người trong nhà một cái, chẳng hiểu tại sao mọi người lại cảm thấy ánh mắt kia hơi đáng sợ, khiến họ chẳng dám thở mạnh.

Anh ấy vươn tay nói với Khê Bảo: “Khê Bảo, cậu bế cháu đi mua kẹo ăn.”

Thật ra Khê Bảo không thân thiết với mấy cậu lắm, ngày nào mẹ cô bé cũng phải làm quần quật từ sớm tinh mơ tới tối mịt, rất ít khi có thời gian về nhà bà ngoại, cho nên cô bé cũng không thường về.

Có điều cô bé đã gặp cậu Ba mấy lần, mỗi lần cậu Ba đến nhà họ Dương đều mang kẹo cho cô bé, còn bế cô bé, dịu dàng trò chuyện với cô bé.

Mỗi lần cậu Ba đến nhà, bà nội đều không bắt cô bé làm việc, cũng không mắng cô bé, nên cô bé rất thích cậu Ba.

Nhưng bây giờ cô bé thấy mẹ không vui, cô bé muốn ở cạnh mẹ, bèn lắc đầu.

Vân Thanh Sam cười cười: “Vậy cậu bế Khê Bảo được không, mẹ bế lâu mỏi tay.”

Khê Bảo nhìn mẹ, chủ động vươn tay về phía cậu.

Vân Thanh Sam đón lấy Khê Bảo rồi cũng không đi ra ngoài, Khê Bảo thương mẹ, chẳng lẽ anh ấy không thương em mình sao.

Mọi người: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play