Vân Dịch Trình biết rất rõ về lai lịch của Khê Bảo, trước kia lúc cô Bốn và Khê Bảo mới về thôn Tường Vân, cha mẹ có nhắc đến, cậu nhóc nghe một lần là nhớ kỹ ngay.
“Ngày hôm đó cô Bốn đi tới dòng suối ở thôn Thủy Dương giặt đồ, đột nhiên nghe thấy có tiếng trẻ con khóc ở suối, cô Bốn ngẩng đầu lên thì thấy có một cái chậu gỗ cũ kỹ đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước, trong chậu là một em bé, phía dưới chậu gỗ có một con cá chép màu vàng đang dùng miệng đẩy nhẹ cái cái chậu trôi về phía cô Bốn…”
Cái miệng Vân Dịch Trình rất giỏi ba hoa khoác lác, cha mẹ chỉ kể sơ mấy lời khô khan, nhưng qua miệng cậu nhóc lại sinh động như thật, chấn động lòng người.
Không chỉ có Vân Dịch Thần và Tần Ngữ Quân nghe rất là nhập tâm mà cả Khê Bảo cũng trợn mắt nhìn cậu nhóc: “Anh Ba ơi, em bé được cá chép vàng đẩy đến chỗ mẹ rồi được mẹ cứu đó thế nào rồi?”
Vân Dịch Trình nghe vậy thì cười phá lên: “Khê Bảo ngốc quá, em bé đó là em chứ ai!”
Tần Ngữ Quân cũng hoàn hồn lại, cười thầm trong lòng, không ngờ cô lại suýt tin cái miệng của thằng nhóc này!
Nhưng mà điều này chứng minh rằng, Khê Bảo được Vân Tố Thanh nhặt được ở dòng suối thôn Thủy Dương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT