Tuy rằng không phải lần đầu tiên tiễn con gái đi học, nhưng lần này hốc mắt Tô Thắng Dân đỏ hoe, Vương Tú Mi nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời kia không khỏi tỏ vẻ chán ghét. Tô Trà còn chưa kịp nói gì, Vương Tú Mi đã muốn xách Tô Thắng Dân về nhà.
“Con gái à, nếu không đủ tiền thì con cứ nói, đến đó nhớ ăn cơm đúng giờ, ngủ đủ giấc, á á…” Tô Thắng Dân mặc dù bị Vương Tú Mi kéo đi, vẫn cố hét vào mặt Tô Trà một cách đau lòng.
“Chát!” Một tiếng, Vương Tú Mi đánh một cái vào sau gáy Tô Thắng Dân, ngay sau đó là một câu: “Câm miệng!”
“Anh không nỡ xa con gái thôi mà!” Tô Thắng Dân oan ức nói.
“Vậy thì anh cố mà kiếm tiền đi, chờ vài tháng nữa chúng ta đến Bắc Kinh, đến lúc đó không cần lo lắng như vậy nữa!”
“Ầy, vợ, em nói có lý.”
“Đương nhiên rồi, lát nữa anh tới đội vận chuyển luôn đi, em tới trại heo, buổi trưa không về đâu, giờ ăn trưa anh đừng về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT