Tần Mạt đã nói đúng, trong mối quan hệ của hai người không tồn tại hai chữ khó xử.
Lần trước khi Phó Hành Khanh nằm viện, anh ta đã chăm sóc anh và giúp anh đi vệ sinh nhiều lần. Bây giờ việc thấy Tần Mạt mặc quần đùi nằm trên giường cũng chẳng là gì cả.
Tối hôm qua anh ta thức khuya nên bây giờ còn hơi buồn ngủ.
Tuy nhiên khi Phó Hành Khanh nhắc đến việc muốn xem phim thì Tần Mạt đã bật dậy và ngồi ngay ngắn trên giường. Anh ta nhìn Phó Hành Khanh một hồi rồi nói: "Ồ, tiến triển hơn rồi? Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ đến việc mời Tô Trà đi xem phim?"
"Tôi nói cho cậu biết, chuyện này cậu tìm đúng người rồi, ở phương diện này tôi thật sự có thể chia sẻ cho cậu một ít kinh nghiệm. Rạp chiếu phim là một nơi rất tốt, tối tăm và bí mật, nếu có ý định lén lút nắm tay thì nhất định sẽ rất thuận lợi."
"Phó Hành Khanh, khi cậu chọn phim hãy chọn một bộ nào đó đáng sợ đi. Tôi nói cho cậu biết các cô gái thường có trái tim yếu đuối. Khi họ sợ hãi thì họ sẽ lao thẳng vào vòng tay của cậu. Cảm giác đúng là…”
"Nếu cậu nghĩ đến việc chạm vào tay của các cô gái bằng cách như này thì xem ra cậu đã làm không ít lần. Được rồi, cậu có thể đi ngủ. Tôi sẽ tự xử lý việc này." Phó Hành Khanh ngắt lời, lúc này anh như một nhà phê bình lỗi thời lạnh nhạt nhìn Tần Mạt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play