Chờ anh đi xuống tầng một, bà cụ mới nói: “Cháu chuẩn bị xong rồi hả? Sắp đi chưa?”
“Vâng, cũng sắp đến giờ rồi ạ.” Phó Hành Khanh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi trả lời.
Bà cụ nhìn lướt qua hai tay trống không của anh, nói: “Cháu định cứ thế mà đi thôi à? Sao không mang theo cái gì đi? Như thế nào mình cũng là khách đến nhà người ta, sao lại mang tay không đến được? Phải chuẩn bị ít đồ đi chứ?”
“Cháu biết rồi ạ, cháu định bây giờ đi ra ngoài rồi mua.” Tuy rằng là lần đầu tiên nhưng Phó Hành Khanh vẫn hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Lần đầu tiên anh chỉ đi tay không đến không phải là EQ thấp hay sao?
“Cháu muốn mua ở ngoài hả?” Bà cụ hỏi lại, sau đó chỉ chỗ gần cánh cửa, nói tiếp: “Ở đằng kia kìa, bà chuẩn bị sẵn cho cháu rồi đấy. Để mấy thứ này trong nhà cũng chật chỗ, vừa hay cháu mang đi tặng cũng được. Nhưng cái này không phải đồ ăn, lát nữa cháu tiện đường mua thêm bánh trái gì đó đi.” Anh thấy bà cụ nói vậy thì nhìn sang góc gần cửa một cái, qua kiểu đóng gói có thể nhận ra đó không phải đồ ăn thật, tất cả đều bọc bằng hộp.
“Bà ơi, cháu không về ăn cơm trưa đâu nhé, bà ở nhà cứ ăn trước đi ạ!”
“Đi mau đi, không phải vừa mới nói sắp đến giờ rồi hay sao? Đi mau đi, bà ở nhà ăn một bữa cơm thôi không cần cháu phải lo.” Bà cụ xua tay đuổi anh đi. Nhưng không thể không nói rằng lúc nghe anh nói như thế, trong lòng bà cụ rất vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT