“Đẹp quá.”
Ngạo Bạch chống cằm, trong đôi mắt anh tú của cô ta phản chiếu ánh trăng mờ ảo.
Trước đây cô ta bôn ba bên ngoài mấy năm, chưa từng để ý đến môi trường xung quanh, càng không có tâm trạng ngẩng đầu nhìn trời.
Từ khi đi cùng Thẩm Quả Quả và những người này, cô ta mới cảm nhận được sức sống, mới cảm thấy mình đang sống.
Hồng Nguyệt cũng có cảm giác tương tự, bà vô thức nắm lấy tay Quỷ Phục.
Hoắc Đào đứng dậy, đắp chăn cho Thẩm Quả Quả, tiện thể ôm cô vào lòng.
“Nếu Trái Đất xanh có rất nhiều khu rừng như thế này thì mọi người đều có thể nhìn thấy mặt trăng như vậy phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT