Quan sát kỹ căn phòng, ngoài phía sau cửa thì không còn chỗ nào để trốn.
Cô ta đi đến cạnh cửa, dùng chuôi dao gõ nhẹ lên tay cầm cửa, sau đó chậm rãi cúi người xuống, rướn đầu vào bên trong nhìn —— sẽ thấy biểu cảm gì đây?
Nụ cười mong chờ đọng lại trên môi, chỉ thấy phía sau cửa không có ai.
“Sàn sạt ——”
Đột nhiên, từ trên đầu truyền đến âm thanh kim loại bén nhọn cọ xát vào tường, một ít mảng tường rơi xuống đầu cô ta.
Người đàn bà chần chừ mà nghiêng đầu lên, biểu cảm hiện ra vài phần ngây thơ, ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà.
Một bóng dáng đang đứng trên đỉnh cửa gỗ, thân hình nằm nép ở góc trần nhà, dựa vào hai bên vách tường để chống đỡ, cúi đầu nhìn xuống cô ta.
“Chị gái, chị đang tìm tôi sao?”
Thiếu nữ không biểu cảm nhìn cô ta, tóc rơi xuống che phủ một phần khuôn mặt, che lấp đôi mắt, trông rất kỳ quái.
“Thật là trùng hợp, tôi cũng đang đợi chị.”
Thiếu nữ đột nhiên từ trên trần nhà nhảy xuống, đứng thẳng trước mặt người đàn bà, mắt mở to, âm giọng lạnh lùng nói: “Nhà chị không có ai chuẩn bị thi đại học sao?”
Người đàn bà có vẻ hơi ngây dại ra, dùng cả tay và chân bò dậy từ dưới đất, không nói một lời, giơ dao lên lao về phía thiếu nữ.
“A! Thật đáng sợ.”
Thiếu nữ hét lên một tiếng, lùi lại một bước, rời khỏi phòng.
Người đàn bà dường như tìm được niềm hứng thú, càng nhanh chóng đuổi theo.
Thiếu nữ mở cánh cửa của một phòng ngủ khác, hoảng sợ trốn vào bên trong, người phụ nữ theo sát phía sau, nhưng khi đi ngang qua khung cửa, bị vướng vào thứ gì đó, cơ thể ngay lập tức lao về phía mặt đất, mũi dao cũng theo đà cắm vào sàn nhà.
“A! Chị có vũ khí?”
Thiếu nữ hoảng hốt hét lên, sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Người đàn bà nhân cơ hội lao vào đè lên cô, rút dao ra và đâm thẳng vào cô, thiếu nữ theo bản năng nâng tay lên chặn lại, lưỡi dao xé toạc cánh tay, tức thì máu tuôn ra như suối.
“Cứu tôi với!!!”
Bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến thiếu nữ bắt đầu phản kháng, vung tua vít một cách loạn xạ để tự vệ.
“Tôi chỉ là một học sinh trung học bình thường, nhà không có tiền, xin đừng gi.ết tôi!”
Người đàn bà vung dao về phía thiếu nữ, nhưng ngay sau đó, thiếu nữ đang hoảng sợ đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt tay người đàn bà đang giơ giữa không trung, nở một nụ cười ngoan ngoãn, không biểu cảm khi dùng tua vít đâm vào lòng bàn tay của cô ta.
“Chị gái, có đau không?”
Người đàn bà có dáng vẻ gầy yếu, sức lực cũng yếu ớt, sau khi bị tua vít đâm xuyên qua bàn tay, cô ta ngây ngẩn nhìn thiếu nữ, ngón tay mất hết sức lực, con dao "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
"Đồng Dương..." Người đàn bà ngờ vực nhìn thiếu nữ, môi hé mở, phát ra một âm thanh.
"Mày quả nhiên biết tao?" Đồng Dương nheo mắt lại, thuận thế xoay người đè cô ta xuống dưới, “Cho tôi mạo muội hỏi một chút, chị có biết thi đại học quan trọng thế nào đối với một học sinh lớp 12 không?”
"Đồng Dương?" Người đàn bà dường như mất hết sức lực phản kháng, máu tươi chảy ròng từ bàn tay, khó khăn nâng lên giữa không trung, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt thiếu nữ, ngón tay run rẩy chạm vào gương mặt của cô, “Đồng Dương...”
Ánh sáng mờ nhạt của đêm bao phủ hai người, che khuất khuôn mặt người phụ nữ với mái tóc rối rụng. Đồng Dương thấy rõ khuôn mặt tái nhợt ấy, cảm thấy có chút quen thuộc.
"Cô là ai?" Đồng Dương nhìn chằm chằm, một vài mảnh ký ức nhỏ vụn xuất hiện trong đầu.
"Tao là... Tao là..." Người phụ nữ lộ vẻ mơ hồ, như thể chính cô cũng không chắc chắn, “Tao là... mẹ mày...”
Đồng Dương cứng đờ người, khó tin mở to đôi mắt, lẩm bẩm: “Mẹ?”
Trong khoảnh khắc Đồng Dương ngây người, người đàn bà nhân cơ hội nhặt lên con dao găm rơi trên mặt đất, mũi dao nhắm thẳng vào yết hầu của cô mà đâm tới.
Đồng Dương phản ứng nhanh chóng, lập tức xoay người né tránh, dù vậy lưỡi dao vẫn cắt qua da cổ, máu ấm áp trào ra, nhanh chóng làm ướt vạt áo của cô.
"Bà vẫn chưa chết..." Đồng Dương không để ý đến vết thương trên người, thất thần lẩm bẩm.
“Hoá ra bà không chết à?”
Người đàn bà lập tức trở nên phấn khởi, giơ cao dao găm lao về phía Đồng Dương.
Đồng Dương nâng khuôn mặt dính máu tươi lên, ánh mắt tối sầm lại, động tác nhanh nhẹn và tàn nhẫn. Cô né sang một bên mạnh mẽ đâm tua vít đỏ rực vào ngực người đàn bà.
“A...”
Người đàn bà rên rỉ một tiếng, nhưng dường như không màng đến mạng sống của mình, hoàn toàn không bận tâm đến vết thương trên cơ thể, vẫn gắt gao đâm mũi dao về phía cổ của Đồng Dương.
“Mẹ kiếp, sao bà vẫn chưa chết? Bà và lão già ngốc kia nên cùng nhau chết đi!”
Đồng Dương dùng một chân đá văng người đàn bà, rồi ngay lập tức lao tới, áp sát cơ thể lên người cô ta, bóp chặt yết hầu. “Bà muốn giết tôi? Đáng chết không phải bà sao? Hả? Mẹ?”
“Người đáng chết là bà nhỉ?”
Việc thiếu oxy khiến trán người đàn bà nổi gân xanh, nhưng cô ta vẫn cố gắng vung dao loạn xạ, đôi mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm vào Đồng Dương, ngập tràn ác ý, hận đến mức muốn nuốt chửng cô.
“Người đáng chết là bà!”
“Cha mẹ không chịu trách nhiệm tự đi tìm chết không phải là tốt hơn sao?”
“Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này! Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống như ký sinh trùng! Tại sao? Tại sao lại là lúc này?”