"Đường Phủ Tiền, hôm qua tôi không về cũng không biết hai đứa nhỏ có ăn trưa hay không." Thư Nhan nhìn thời gian đã hơn hai giờ, vốn còn muốn về nấu cơm cho bọn nhỏ.
"Cô nuôi con một mình?" Phương Trạch Vũ chưa từng hỏi thăm Thư Nhan, nên cũng không biết tình hình của cô.
"Ừm." Thư Nhan ngẩng đầu mỉm cười, không nói gì thêm.
Máy nhắn tin vang lên, Phương Trạch Vũ lấy ra xem rồi nói xin lỗi với Thư Nhan: "Xin lỗi, tôi đi gọi một cuộc điện thoại."
Đợi khoảng năm phút, Phương Trạch Vũ quay trở lại với sắc mặt không tốt lắm: "Tôi có một đồng đội đang làm việc ở đồn cảnh sát. Có thể hai người này còn có đồng bọn, rất có thể ở trên tàu nên có lẽ cô đã bị đồng bọn của chúng nhìn thấy, gần đây cô đừng đi tàu nữa, tốt nhất là đừng đi đâu xa."
Thư Nhan nhíu mày: "Anh cũng biết tôi kinh doanh quần áo, gần như mỗi tuần đều phải đi Hàng Thành nhập hàng, không đi ra ngoài hoàn toàn không thực tế. Nhưng tôi không sao, đi nhập hàng tôi có thể đi chung xe, nhiều người như thế chưa chắc bọn chúng có thể tìm được tôi, chỉ sợ chúng tìm được nhà tôi thì hai đứa con tôi phải làm sao bây giờ? Sẽ không liên lụy đến bọn trẻ đâu phải không?"
Trong một khoảnh khắc như thế, Thư Nhan có chút hối hận vì mình đã hành hiệp trượng nghĩa, hoặc là nói cô không nên ra mặt sau khi báo cáo nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play