Thư Nhan chọn một tư thế thật thoải mái rồi đi thẳng vào giấc ngủ, Thanh Thanh cẩn thận quay đầu đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của Thiên Bảo, thật sự muốn nói cho cậu biết mẹ không phải đang chơi trò chơi mà mẹ đã đi ngủ rồi.
Trước khi đứa nhỏ đi ngủ có hơi khó khăn, nhưng nếu thật sự ngủ rồi thì ngủ rất nhanh, không bao lâu cậu đã ôm cánh tay của Thư Nhan ngủ say, một bên Diệp Thanh Thanh thấy em trai đang ngủ, cũng nhắm mắt lại ngủ theo.
Buổi sáng ngày thứ hai, Thư Nhan đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, cố ý nhìn dưới lầu, cũng không có bóng dáng của Phương Trạch Vũ, chẳng lễ anh vẫn chưa đến?
Cô mang theo nghi ngờ về nhà ăn sáng với hai đứa bé xong, rồi đưa hai đứa nhỏ đến trường, sau đó lại đến trạm xe buýt công cộng đợi đón xe, cô vẫn không thấy Phương Trạch Vũ đâu, cho đến khi cô lên xe buýt công cộng ngồi ổn định rồi mới thấy Phương Trạch Vũ không nhanh không chậm đi lên.
Chẳng lẽ anh vẫn luôn đi theo phía sau cô?
Thư Nhan cứ nghĩ anh sẽ ngồi bên cạnh, nhưng chỉ thấy Phương Trạch Vũ lắc đầu bảo Thư Nhan không cần nhường.
Thỉnh thoảng, cô đưa mắt ngắm nhìn Phương Trạch Vũ, thấy anh hoàn toàn không phản ứng với mình giống như cả hai là người xa lạ, đột nhiên cô hiểu cái gì đó cũng không nhìn anh nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play