Thời gian vẫn còn nhưng Thư Nhan cũng không tính đi tới tiệm, nếu đã không đi vậy thì cô sẽ ở nhà cùng tụi nhỏ, cũng đã rất lâu rồi cô không được yên tĩnh nằm ngủ một giấc ngủ trưa. Lúc tỉnh dậy, Thư Nhan cảm thấy cực kỳ thoải mái, khi ra cửa lại thấy hai đứa nhỏ cũng đã thức dậy mà ngồi làm bài tập ở đó, Thư Nhan duỗi người.
"Đừng luôn làm bài tập như thế thỉnh thoảng chơi một chút hoạt động cơ thể." Trong lòng Thư Nhan cảm thán, con cái nhà người ta thì quá nghịch ngợm luôn khiến phụ huynh buộc làm bài tập. Còn con cái nhà cô thì lại quá ngoan, tụi nhỏ chẳng cần thúc giục cũng đã tự mình ngồi học, hơn nữa còn vượt qua mức hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cô tự khoe khoang một trận xong rồi lại chuẩn bị đi mua đồ ăn nấu cơm.
Mua xong đồ ăn đi ra ngoài, cô lại nhìn thấy Phương Trạch Vũ đang đứng ở chỗ tương đối vắng người, trên tay anh đang cầm theo một chiếc túi màu đen. Nhìn thấy Thư Nhan, anh đặt túi cơm xuống mặt đất bên cạnh sau đó gật đầu với Thư Nhan một cái rồi chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã." Thư Nhan không nghĩ nhiều như vậy mà đuổi theo: "Tôi mua có hơi nhiều đồ ăn, một lát nữa để lại cho anh một phần."
"Không cần đâu, tôi có chỗ ăn cơm rồi." Nội tâm Phương Trạch Vũ do dự một chút, ngay sau đó anh lại lập tức đáp lại: "Tôi đi trước đây, người khác nhìn thì không tốt."
Thư Nhan há miệng thở dốc, cô rất muốn nói rằng không có vấn đề gì nhưng khi nghĩ đến hai đứa nhỏ lại nhịn xuống. Cô thì không sợ lời đồn đãi vớ vẩn nhưng còn bọn nhỏ thì sao?
Cô nhặt lấy chiếc túi trên mặt đất lên, bên trong có hộp cơm làm trong lòng cô nặng trĩu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play