Thời gian ăn cơm thoắt cái đã đến, thỉnh thoảng Thư Nhan lại nhìn ra cửa chính, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Vốn dĩ Thư Nhan tưởng là Phương Trạch Vũ đến nhưng mà không ngờ tới lại là Hồ Thuỵ Dương. Cô quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Thuỵ Tuyết, thấy vẻ mặt cô ấy cũng đang mờ mịt hiển nhiên là cô ấy cũng không biết Hồ Thuỵ Dương sẽ qua đây.
"Không gây cho em phiền toái chứ?" Hồ Thuỵ Dương mỉm cười nói: "Nếu không phải anh nghe thấy Tiểu Tuyết gọi điện thoại thì cũng không biết hôm nay em chuyển nhà, không mời mà đến thật sự ngại quá."
"Không sao, anh mau vào đi." Thư Nhan sửng sốt một chút rồi mới dịch người sang cho ấy đi vào. Khách xa tới trong ngày vui thế này thì không có đạo lý nào đẩy người ta ra ngoài được.
Hồ Thuỵ Dương vừa ngồi xuống thì chuông cửa lại lần nữa vang lên. Lúc này người đến là Phương Trạch Vũ, nhìn thấy anh tới là cả ông Hồ và Lâm Tuệ đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, ông Hồ biết Thư Nhan quen Phương Trạch Vũ cũng biết Phương Trạch Vũ đã cứu cô cho nên ông ấy cũng đã lập tức lấy lại tinh thần, còn Lâm Tuệ thì thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Lẽ ra một người đưa đón con còn phải đi làm việc giống như Thư Nhan mỗi ngày như vậy thì căn bản không có khả năng quen Phương Trạch Vũ mới đúng chứ.
"Vừa rồi mọi người đều đã làm quen nhau rồi còn hai người mới tới mọi người còn chưa quen biết, để tôi giới thiệu mọi người làm quen một chút. Đây là anh trai của Thuỵ Tuyết tên là Hồ Thuỵ Dương, còn người này là Phương Trạch Vũ, lần trước anh ấy đã giúp đỡ tôi và tụi nhỏ rất nhiều, nếu nói là ân nhân cứu mạng thì cũng không quá." Thư Nhan giới thiệu trọng điểm về Phương Trạch Vũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT