Chỉ là anh từng ngồi tù, thanh danh lại không tốt, nếu thật sự ở cùng với Thư Nhan có thể sẽ khiến cô bị liên lụy.
"Tôi nói này Phương Tử, nếu cậu thích thì đi theo đuổi, đừng bỏ lỡ rồi sau này lại hối hận, vả lại, sao cậu biết cô ấy không có ý với cậu, nếu không có thì một người phụ nữ ly hôn như cô ấy tại sao lại muốn tặng sủi cảo cho cậu? Tại sao không tặng sủi cảo cho tôi?" Mao Vệ Bình thật sự sốt ruột thay cho Phương Trạch Vũ: "Cậu nói xem cậu luôn một mình, có một người phụ nữ chu đáo ở cùng sẽ tốt biết bao."
"Đừng nói nữa, trong lòng tôi hiểu rõ."
Tối ngày hai mươi chín hôm đó, ba người ngủ chung với nhau, giường của Thư Nhan rộng hai mét, ba người cũng không thấy chật.
"Mẹ, sau này con có thể ngủ chung với mẹ sao?"
Sau khi chuyển đến nhà mới, Thư Nhan không cho Thiên Bảo ngủ cùng nữa rồi, mà để cho cậu một mình một phòng, nhưng thỉnh thoảng lúc trời mưa sấm sét đánh, cậu vẫn sẽ ôm gối đầu nhỏ của mình đến ngủ với cô.
"Thiên Bảo đã là đàn ông rồi, phải ngủ một mình."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play