Tất nhiên không cần quay trở về quê thì thật tốt, đầu tiên Thư Nhan nói với cô cả tin mình không quay về nữa sau đó lại lập tức gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ.
"Cũng may là ông ấy không có vấn đề gì cho nên tôi cũng không cần phải trở về nữa. Tôi cũng đã nói với anh họ tôi rồi sẽ đưa cho ông ấy một nghìn tệ để tự ông ấy muốn mua cái gì thì mua." Những thứ khác đương nhiên sẽ để cho ba con trai của ông ta chia sẻ, ông ấy đã xây nhà, dựng vợ, nuôi con cho bọn họ rồi thì bỏ ra một chút tiền thuốc men thì có làm sao.
"Không có vấn đề gì là tốt rồi." Trong lòng Phương Trạch Vũ cảm thấy có một chút đáng tiếc nhưng ngay sau đó anh lại lập tức cảm thấy mình không nên có ý nghĩ này.
Sau khi tắt điện thoại, Thư Nhan lại dọn dẹp quần áo thả lại vào chỗ cũ. Tuy rằng cô không thích ba mẹ của nguyên chủ vì tính trọng nam khinh nữ nhưng dù sao đây cũng là ba của nguyên chủ, cô vẫn hy vọng đối phương có thể khoẻ mạnh sinh sống.
Một ngày như vậy qua đi, ngày hôm sau Thư Nhan lại chạy tới công ty, Hồ Thuỵ Tuyết hỏi cô: "Ngày hôm qua công ty có tổ chức tiệc tối tết nguyên tiêu sao không thấy cô lại đây vậy? Tiết mục cực kỳ xuất sắc luôn mà còn có rất nhiều giải thưởng nữa, cô không tới thật sự rất đáng tiếc."
"Đừng nói nữa, ba tôi trèo nên nóc nhà làm mái ngói gì đó nên bị ngã phải vào việc cấp cứu suốt bốn năm tiếng đồng hồ. Tôi đã chuẩn bị thu dọn đồ trở về rồi nhưng sau đó anh họ tôi lại nói ông ấy đã cứu được rồi nên tôi mới không đi nữa." Thư Nhan xoa huyệt thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
"Không có vấn đề gì chứ? Cô cũng thật là, sao lại không gọi điện thoại cho tôi nói một tiếng, có cần phải chuyển ông ấy tới điều trị ở Nam Thành không? Dù sao thì bệnh viện ở đây cũng tiên tiến hơn một chút." Hồ Thuỵ Tuyết quan tâm hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT