"Nó chính là trộm, là cướp bóc, nó đã lấy đi hết tám mươi ngàn tệ sao mày không báo cảnh sát hả?" Nói xong, mẹ Oánh Oánh chạy đến cửa hàng nhỏ ở bên dưới gọi điện thoại báo cảnh sát: "Tôi muốn báo cảnh sát, nhà tôi bị trộm tám mươi ngàn tệ, tâm huyết cả đời của chúng tôi không còn nữa rồi..."
"Cô trước đừng lo lắng, nói cho tôi biết địa chỉ, chúng tôi cho người đến ngay lập tức." Đừng nói là bây giờ, cho dù sau này thì tám mươi ngàn tệ cũng không tính là ít.
Bà chủ cửa hàng đợi bà ta cúp điện thoại xong, hỏi: "Có phải là Oánh Oánh nhà bà lấy đi không?"
"Còn không phải là cái thứ vô lương tâm kia ư, tôi và ba nó sinh nó ra nuôi dưỡng nó, cũng không bạc đãi nó. Làm gì có đứa con gái nào đến tuổi mà không kết hôn? Chúng tôi chọn cho nó một người, nếu không đồng ý thì không đồng ý thôi, vậy mà nó còn báo cảnh sát bắt tôi và ba nó, sớm biết như thế này thì lúc đó không nên sinh nó mà nên bóp chết đi." Nói đến Oánh Oánh, bà ta thật sự nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng bao lâu, cảnh sát đã đến, bà ta dẫn cảnh sát trở về sân, nhiều người trong sân đi ra mới biết họ đã về, hơn nữa còn gọi điện thoại mời cảnh sát đến.
"Ái Lan, số tiền đó của nhà cô, khi đó Oánh Oánh lấy đi trước mặt nhiều người, hơn nữa cũng nói với mọi người rõ ràng, năm mười ngàn tệ đó nộp cho cảnh sát, đợi người què kia ra ngoài sẽ trả cho cậu ta, số tiền còn lại sẽ không lấy một xu." Bác gái hàng xóm đứng ra nói.
"Không thể nào, số tiền chúng tôi tích cóp cũng đều mất hết, không phải nó lấy đi thì ai lấy?" Ngô Ái Lan tức giận nói: "Đồng chí cảnh sát, số tiền này chắc chắn đều bị con bé đó lấy đi, còn trộm luôn cả sổ hộ khẩu đi nữa, các anh nhất định phải bắt nó, lấy tiền lại cho tôi! Số tiền đó là tiền chúng tôi dành dụm cả đời."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play