Còn Doãn Tuyết Cầm nhận tiền Mao Vệ Bình cho, dẫn theo mẹ cô ta không biết đã bỏ đi đâu từ lâu. Với ngoại hình và học thức của cô ta, tin rằng ở bất kỳ thành phố hay huyện nào đó xa xôi cũng có thể tìm được một công việc khá khẩm. Sau này, còn có thể cưới một người tương đối tốt.
Thư Nha gật đầu, cô liếc nhìn Phương Trạch Vũ, túm lấy một cái gối ôm vào lòng: "Gia đình em trọng nam khinh nữ, lên đến lớp ba là không cho đi học nữa rồi. Ở nhà giúp ba mẹ làm nông, làm việc nhà suốt. Năm mười bảy tuổi, có mấy người đến nhà em dạm ngõ. Nhà ông cụ Diệp ở thôn bên cạnh đặt lễ cao nhất, ba mẹ em đã chọn nhà họ. Chỉ gặp mặt độc có một lần đã cưới nhau rồi. Lấy về chưa đầy hai tháng, anh ta nói muốn ra ngoài xông pha. Anh ta đi rồi em mới phát hiện ra mình đã mang thai. Nhà chồng em cũng trọng nam khinh nữ, sinh Thanh Thanh ra còn không cho ở cữ. Chồng trước của em thầu công trình ở ngoài, cần một người lo cơm nước nên nghĩ tới em. Sau đó, em đi nấu cơm cho anh ta thì mới có Thiên Bảo. Bầu bí nặng nề không nấu cơm được nữa, em lại về quê. Về sau, để cưới người phụ nữ ở bên ngoài ấy, đầu tiên là mấy tháng trời không đếm xỉa gì đến em. Sau đó thì khiêu khích cãi nhau đủ kiểu. Em cảm thấy không thể sống như thế được nữa, bèn ly hôn với anh ta."
Cô cảm thấy những chuyện này chẳng có gì là không thể kể. Càng tránh né lại càng khúc mắc. Chẳng thà chính mình kể cho anh nghe một cách cởi mở còn hơn. Ngoài ra, cũng cho Phương Trạch Vũ biết rằng, cô và chồng trước không có tình cảm, chỉ đơn thuần là nhắm mắt đưa chân.
Phương Trạch Vũ hiểu được ý tứ của Thư Nhan. Nếu thật sự có tình cảm đã chẳng kể về quá khứ của mình như thể một người ngoài cuộc.
Điều này thực sự khiến Phương Trạch Vũ thấy bất ngờ vui sướng. Thú thật, anh không lo việc làm ba dượng khó khăn mà anh lo Thư Nhan không thể bước ra khỏi những tổn thương trong cuộc hôn nhân trước đó.
"Chuyện của anh chắc em cũng đã được nghe kể đôi chút. Ba anh là thanh niên trí thức, về nông thôn tham gia vào đội sản xuất trong làng của mẹ anh. Ông ấy không chịu được gian khổ, dụ dỗ mẹ anh cưới ông ấy. Đến năm tám mươi, lớp thanh niên trí thức quay lại thành phố, ông ấy cũng về theo, bặt vô âm tín. Mẹ anh chạy vạy khắp nơi, gom góp mượn tiền để đưa anh đi tìm ông ấy. Không nằm ngoài dự đoán, ông ấy đã cưới vợ mới ở thành phố. Mẹ anh không dắt anh trở về mà vứt anh lại đây." Nhắc tới việc bị mẹ vứt bỏ, ánh mắt Phương Trạch Vũ khẽ rưng rưng: "Anh có thể hiểu bà ấy. Anh là thằng con trai, ai lấy mẹ anh thì phải xây nhà, cưới vợ cho anh. Ai sẵn lòng đồng ý cơ chứ? Bà ấy một thân một mình cũng chẳng nuôi nổi anh, chẳng thà vứt anh lại Nam Thành, dù thế nào anh cũng sẽ không chết đói. Vả lại, có hộ khẩu ở Nam Thành còn hơn là ở dưới quê không tìm ra lối thoát nhiều."
Thư Nhan lẳng lặng lắng nghe anh kể chuyện, không sao tưởng tượng nổi cảm giác chỉ mới mấy tuổi đầu đã bị mẹ mình vứt bỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play