Cô nhận lấy bát canh uống một ngụm, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phương Trạch Vũ: "Không ngờ anh còn giấu nghề đó?"
"Lúc trước từng học một chút của chiến hữu ở nhóm bếp núc, em thích thì ăn nhiều một chút." Phương Trạch Vũ vừa nói vừa múc cơm cho hai đứa nhỏ: "Hai đứa cũng ăn nhiều vào, như vậy mới có thể mau lớn được."
Uống hết một bát canh nóng hổi, cả người cũng thấy thoải mái hơn, Thư Nhan thở ra một hơi, bắt đầu ăn cơm chiên trứng, mùi vị của cơm chiên trứng cũng không tồi, không phải là kiểu vô cùng ngon, nhưng mà trong chuyến đi, vừa tỉnh dậy đã lập tức có người nghĩ cách làm cho bạn một bát cơm chiên trứng, rất dễ khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Hơn mười một giờ một chút, bọn họ cuối cùng đã đến nơi, xuống xe lửa, Phương Trạch Vũ nhìn khắp một vòng, cuối cùng cũng thấy được được người đến đón anh. Hai người xúc động ôm nhau vỗ lưng đối phương một cách kích động, lộ ra vẻ xúc động thấy rõ.
"Chúng ta cũng phải mười năm chưa gặp lại rồi nhỉ? Vừa nghe nói cậu muốn đến đây, tôi thật sự ngủ không yên giấc." Anh ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thư Nhan: "Đây là em dâu sao?", sau đó lại nhìn thấy hai đứa trẻ bên cạnh anh, anh ta không nhịn được trừng to hai mắt: "Con cũng đã lớn như vậy rồi? Cậu không đúng nha, kết hôn không nói với chúng tôi một tiếng thì thôi đi, con cái đã lớn như vậy, cậu có xem chúng tôi là anh em không?"
Giao thông ở thảo nguyên không thuận tiện, Phương Trạch Vũ rất ít liên lạc với bọn họ, chuyện anh ngồi tù bọn họ cũng không biết.
Phương Trạch Vũ vỗ vai người đàn ông vài cái: "Đừng nói bừa nữa. Đây là người yêu tôi, Thư Nhan. Đây là hai đứa con của người yêu tôi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play