"Anh có xác định lời nói của ông ta là thật không? Không phải vì muốn lấy căn phòng mà lừa dối anh đấy chứ?" Thư Nhan có lý do để nghi ngờ như vậy.
"Nếu như thật sự vì căn phòng đó mà ông ta nói dối như vậy thì anh cũng nhận." Vì phòng ở mà không tiếc tự nhận mình là kẻ bị cắm sừng, vậy thì anh cũng chẳng còn gì để nói cả.
"Căn phòng đó là tấm lòng mà ông bà nội để lại cho anh, anh đưa tiền..." Thư Nhan chần chừ nói.
Phương Trạch Vũ khẽ cười một tiếng: "Chẳng ai có thể phủ nhận được tình cảm của anh với ông bà nội, ông bà chính là ông bà nội ruột của anh và anh cũng là cháu nội ruột của ông bà. Thế nhưng... Phương Kiến Hoa là con ruột của ông bà, Phương Trạch Hào là cháu nội ruột của ông bà, coi như anh giúp ông bà nội đi."
Ông cụ để lại cho anh căn phòng khoảng ba mươi mét vuông, dựa theo giá nhà ở gần đó thì giá trị khoảng một trăm hai mươi nghìn tệ.
"Tôi biết ông bà nội để lại không ít đồ nhưng những thứ đồ gia truyền tôi không cần, những thứ khác có thể để lại cho tôi không? Coi như bán lại cho tôi cũng được." Lúc Phương Trạch Vũ được thả ra thì những đồ vật trong nhà của ông bà nội đã được dọn đi từ sớm rồi, quả thật không để lại cho anh cái gì. Lúc anh tới tìm Vương Tử Cúc lấy thì bà ta lại nói đã đốt đi hết rồi, những vật tưởng niệm anh muốn giữ lại cũng không còn nữa.
Phương Kiến Hoa lấy ra một chiếc hòm gỗ từ phía sau nói: "Tôi mang đến cho cậu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT