"Dĩ nhiên, chỉ cần con thi đỗ thì dù là đập nồi bán sắt lấy tiền mẹ cũng sẽ tạo điều kiện cho con đi học." Thư Nhan nói rất nghiêm túc.
Đột nhiên Diệp Thanh Thanh cảm thấy thật sự rất tốt khi mẹ ly hôn, không cần làm việc cũng không cần bị mắng sau này lại còn có thể đi học đại học.
Ở bên đường có rất nhiều cửa hàng nhỏ nhưng Thư Nhan không tìm thấy cửa hàng áo quần cho trẻ em, cô ấy cũng hồ đồ rồi, con đường này gần với phố đại học đa số đều bán những thứ dành cho những người thanh niên trẻ, gần đó có một cửa hàng bách hóa họa may bên trong mới bán áo quần trẻ em.
Khi đi qua một cửa hàng ăn vặt, Diệp Thiên Bảo không đi nỗi nữa, trẻ con thèm ăn là chuyện bình thường, về khoảng ăn uống thì Thư Nhan sẽ không khắc khe với bọn trẻ, đều là đồ ăn vặt chính gốc của Nam Thành, Thư Nhan hỏi bọn trẻ muốn ăn gì, Diệp Thanh Thanh miễn là cẩn thận thì giống nhau, Diệp Thiên Bảo thì không giống nhau.
Thằng bé này điểm cho nó một chút ánh nắng thì sáng rực cả lên, mấy hôm nay thấy Thư Nhan dễ tính liền chứng nào tật ấy, gần đây công việc quá nhiều đợi đến khi gần xong việc thì Thư Nhan phải tử tể dạy bảo cậu bé.
Mua cho Diệp Thanh hai cái, Diệp Thiên Bảo hai cái, trọng nam khinh nữ thì không hay, trong nữ khinh nam cũng không được, tốt nhất là cứ đối xử công bằng.
Diệp Thiên Bảo rất không hài lòng vì muốn có bốn năm cái mà chỉ có hai cái, nhưng khi cắn một miếng bánh Mochi thì ánh mắt Diệp Thiên Bảo sáng lên nhất thời không giận dỗi nữa: "Mẹ ơi, cái này ngon quá."
Chính là chẳng có đứa trẻ nào có thể kháng cự lại với đồ ngọt, trong lòng Thư Nhan bật cười.
"Ngon quá." Diệp Thanh Thanh để lộ vài cái răng hạt gạo nhỏ, đưa đến bên miệng Thư Nhan: "Mẹ ăn đi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT