"Sao mẹ lại ăn cái này vậy?" Diệp Thanh Thanh nghĩ sâu xa hơn, cho rằng bọn họ không có tiền nên mẹ chỉ có thể ăn cái này, để dành những món ăn được cho chúng.
Thư Nhan phì cười: "Nghĩ cái gì thế, mẹ đang muốn giảm béo nên không ăn cơm thôi, các con mau ăn đi."
Chế độ ăn giảm cân cực kỳ đau khổ, đặc biệt là khi hai bé heo bên cạnh ăn nhóp nhép nữa. Thư Nhan nhìn rau trong bát của mình, tưởng tượng đây là một bữa tiệc lớn ngon nhất mới ăn được từng miếng nhỏ.
Sức ăn của nguyên thân rất tốt, trước kia vẫn luôn ăn hai bát to cơm, lại còn muốn ăn thịt mỡ nữa. Sau khi Thư Nhan xuyên đến thì đã có ý thức ăn no khoảng tám mươi phần trăm, bữa tối không ăn thịt lợn, đến bây giờ đã gầy hơn một chút. Tối nay chỉ no sáu mươi phần trăm, lại còn toàn là canh suông và nước lã, chưa tới chín giờ đã đói bụng.
Sợ đánh thức các con, Thư Nhan nghiêng người đè lên dạ dày, cảm thấy đói cồn cào, trong dạ dày như đang bị thiêu đốt vậy, liên tục tiết ra nước miếng. Thư Nhan khó chịu nhắm mắt lại, muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ để không cảm thấy đói nữa, sau đó cô phát hiện lúc đói hoàn toàn không ngủ nổi.
Bảo sao người ta nói chết đói là đau đớn nhất, cuối cùng Thư Nhan cũng đã cảm nhận được. Thở dài thườn thượt, định đứng dậy uống ngụm nước, Thư Nhan cảm giác tứ chi của mình đang run rẩy, đương nhiên đây là ảo giác mà thôi. Cô uống hai ngụm nước ấm xong, trong dạ dày thoải mái hơn một chút, ánh mắt liếc thấy đồ ăn thừa trên bàn, cô nuốt một ngụm nước bọt, vội vã quay về giường ngủ.
Thư Nhan vẫn đang đấu tranh tư tưởng. Mập không tốt sao? Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, sống hạnh phúc biết bao? Không được, phải giảm cân, phải kiên trì, bây giờ đi ra ngoài toàn bị nói là bà nội của Thanh Thanh và Thiên Bảo, có cay không cơ chứ? Giảm cân, phải đẹp đẹp đẹp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play