Lưu Linh Na gật đầu. Chị ta không sợ bẩn, cũng không sợ mệt. Sau này, chị ta sẽ tranh thủ lúc nghỉ để nhặt phế liệu, xem có thể kiếm được học phí và sinh hoạt phí không. Nếu còn dư, chị ta sẽ gửi tiền về nhà cho các em đóng học phí.
Trên đường đến giảng đường, Giang Hàn Yên nhặt được mấy cái chai. Bất kể thời đại nào, điều kiện gia đình của sinh viên đại học đều khá tốt, ít nhất một nửa sinh viên có điều kiện sống dư dả, thường xuyên đi ăn nhà hàng, uống nước giải khát, trong khuôn viên trường có không ít chai lọ rỗng.
Lưu Linh Na cũng nhặt theo, động tác của chị ta rất thuần thục, vặn nắp, đổ nước, đạp bẹp, một loạt động tác hoàn thành nhanh chóng.
Chỉ trong vài phút đã nhặt được hơn mười cái chai, Giang Hàn Yên gom lại vào một túi nhựa và đưa hết cho Lưu Linh Na.
"Cảm ơn!"
Lưu Linh Na rất biết ơn. Chị ta có lòng tự trọng rất cao, không muốn nhận sự thương hại của người khác. Chị ta thà đói bụng còn hơn để người khác thương hại, nhưng nhặt phế liệu thì lại không ngại.
Không ăn cắp, không cướp giật, tiền kiếm được sạch sẽ không có gì đáng xấu hổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT