"Ngọc Tâm, qua đây, dù có chuyện muốn hỏi."
Chu Hồng Cần cố nén giận, dùng tay trái kéo Chu Ngọc Tâm.
"Nói ở đây đi, tôi lười đi."
Chu Ngọc Tâm giằng ra. Bây giờ cô ta ăn nhiều, sức khỏe tốt hơn, sức mạnh cũng lớn hơn, Chu Hồng Cần không kịp phản ứng nên bị đẩy ra, suýt ngã, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Chu Hồng Cần nhận ra sự thay đổi, trước đây cô cháu gái ốm yếu này không thể cầm nổi cuốn sách dày, mặt trắng bệch như người chết, bây giờ lại có da có thịt, mặt tròn lên, trông không còn giống người sắp chết nữa.
Bà ta nhìn chằm chằm vào cổ áo của Chu Ngọc Tâm, thấy tượng Phật ngọc vẫn còn đó thì yên tâm. Có lẽ là hiện tượng hồi quang phản chiếu, người sắp chết thường có lúc khỏe lại, chắc chắn là vậy. Bà ta làm việc rất kín kẽ, con bé này không thể phát hiện ra được.
"Ngọc Tâm, cháu có phải đã cãi nhau với Tiểu Kỳ không? Tiểu Kỳ còn nhỏ, đôi khi nói chuyện không dễ nghe, cháu là chị thì nhường nhịn nó một chút, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ này hại em mình? Phấn hoa trong chiếc vòng tay là do cháu bỏ vào phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT