Anh ta đã đưa tiền mừng tuổi cho Đậu Đậu vào đêm giao thừa.
Thấy Giang Hàn Yên vẫn chưa hiểu, anh ta giải thích rõ hơn: "Cho đứa bé trong bụng chị!"
Lục Trần đang rửa chén, vừa đưa tay nhận phong bì thì nghe thấy câu này liền tức giận rút tay lại, lạnh lùng nói: "Không có con, cầm lại đi!"
Anh vui mừng hụt.
Hà Đán đưa phong bì tới, nghe thế thì ngơ ngác, bật ra: "Làm sao mà không có? Đêm giao thừa còn ở đấy mà!"
Làm sao đứa trẻ có thể biến mất như vậy?
Lâm Tường Hồng không hiểu nổi, thỉnh thoảng lại liếc về phía bụng nhỏ của Giang Hàn Yên, không trách cảm thấy có gì đó không đúng, bụng của phụ nữ mang thai làm sao lại gọn gàng như vậy?
Giang Hàn Yên lẻn đi mất, để Lục Trần giải thích.
Lục Trần lại không biết phải giải thích thế nào, anh cho đến bây giờ vẫn không rõ, đêm hôm đó anh và Giang Hàn Yên rốt cuộc đã ngủ chung hay không?
"Không có thì không có, hỏi làm gì!"
Lục Trần lạnh lùng, Lâm Tường Hồng và Hà Đán không dám hỏi thêm, cẩn thận rời khỏi bếp.
Hai người lén lút đi ra sân, thảo luận nhỏ giọng về vấn đề của đứa bé.
"Tôi nghĩ chắc Giang Hàn Yên giả vờ mang thai để lừa anh Trần kết hôn đấy." Lâm Tường Hồng nói ra sự thật.
"Không thể nào, anh Trần không phải chúng ta, làm sao bị lừa, chắc là sảy thai." Hà Đán mù quáng tôn sùng Lục Trần, một trò lừa đảo ngây thơ như thế anh ta cũng không mắc phải, làm sao anh Trần có thể?
Lâm Tường Hồng do dự, có vẻ đúng là như vậy, liệu Giang Hàn Yên thực sự đã sảy thai?
Điều đó quả thực quá đáng thương.
Hai người cùng thở dài, nhìn Giang Hàn Yên ôm cây đàn cổ với ánh mắt đồng cảm. Sau khi nghe thấy tiếng đàn khó nghe đó, họ càng thêm thương xót, sảy thai sau đầu óc không còn bình thường nữa.
Làm sao một người bình thường có thể tạo ra âm thanh khó nghe như vậy?
"Chị dâu thật đáng thương!" Hà Đán hít hít mũi, mắt đỏ hoe, đứa cháu trai nhỏ của anh ta đã mất.
"Haiz!"
Lâm Tường Hồng thở dài, anh ta quyết định sau này sẽ đối xử tối với Giang Hàn Yên hơn.
Còn Giang Hàn Yên thì lại cảm giác có vẻ được lắm, có tHà Đánh ra một đoán ngắn, nhưng người ngoài nghe được vấn thấy giống như đánh bông vậy, sau khi luyện tập một tiếng, cô ngáp một cái và đứng dậy chuẩn bị đi ngủ trưa.
"Anh Trần, bọn em phải quay về mỏ rồi."
Lâm Tường Hồng và Hà Đán phải về mỏ than, nói lời từ biệt với Lục Trần.
"Ngày mau tôi trở về đó, các cậu phải thức một chút, buổi tối đừng để công nhân tăng ca quá trễ!" Lục Trần căn dặn.
Mỏ than không đầy đủ thiết bị an toàn, anh đã nói với anh Ba vài lần, nhưng anh Ba chưa lần nào đồng ý, giá nhập thiết bị an toàn quá lớn, anh Ba không nỡ, lại cảm thấy không cần phải dùng.
Vẻ mặt Lâm Tường Hồng khó chịu, nhỏ giọng nói: "Anh Ba có ý kiến, bảo buổi tối tan làm sớm quá."
Lục Trần nhíu lông mày, trầm giọng nói: "Cậu chỉ cần để ý lời tôi nói, tôi sẽ giải thích với anh Ba."
Chẳng may mỏ than gặp chuyện, không thể chỉ một hai cái mạng là hết, nếu có chuyện gì, anh sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng để mặc nhìn người đang sống chết đi, anh không làm được.
Lâm Tường Hồng và Hà Đán đồng ý, dắt chiếc xe máy cũ đi ra ngoài thì bị Giang Hàn Yến gọi lại.
"Để tôi xem một quẻ cho các cậu đi!"
Giang Hàn Yên lấy ra 49 lá bài, xếp chúng trên mặt đất, và Kim Thiểm Thiểm linh hoạt chạy tới, chỉ chờ mệnh lệnh từ chủ nhân.
Hà Đán vui vẻ nói: "Có thể giúp tôi tính xem khi nào tôi có thể cưới vợ không?"
Anh ta đã muốn nhờ chị dâu giúp tính từ lâu nhưng lại ngại mở lời.