Lưu Mai càng nói càng bực, bà ta không tiếc tiền, điều kiện của mình rất tốt, không thiếu tiền, bà ta tức là vì mẹ già phải nuôi một đứa con trai không ra gì.
Nhưng bà ta có tức giận cũng vô ích, mẹ không nghe lời, bà ta nói nhiều, bà cụ còn nổi giận, nói: "Không phải tiền của con, tiền của mẹ cho con trai tiêu, con tức cái gì?"
Câu nói đó khiến Lưu Mai hoàn toàn nguội lòng, sau đó rất ít khi đến đây, chỉ vào dịp lễ Tết mới ghé thăm, bình thường cùng lắm là gọi điện hỏi thăm một lần.
"Dạo gần đây công việc ở công ty tôi rất bận, hơn một tháng rồi tôi không gọi điện, thực ra là tôi không muốn gọi, mỗi lần gọi điện đều cãi nhau, chi bằng không gọi nữa. Sức khỏe của mẹ tôi bình thường cũng khá tốt, mỗi năm đều kiểm tra sức khỏe, các chỉ số đều không vấn đề gì, hơn nữa còn có em trai tôi ở cùng, tôi không quá lo lắng, đến tận ngày ba mươi mới ghé thăm."
Lưu Mai rất ân hận và tự trách, nếu bà ta gọi điện sớm hơn, có lẽ bà cụ đã không bỏ nhà ra đi.
"Bà nghĩ mẹ bà bỏ nhà đi à?" Giang Hàn Yên hỏi.
"Có lẽ vậy, em trai tôi dù không ra gì nhưng sẽ không nói dối trong chuyện này, hơn nữa mẹ tôi hồi trẻ rất thích du lịch, thường xuyên đi chơi với cha tôi, sau khi về hưu cũng thường ra ngoài, từ khi bị ngã gãy chân, bà mới ít ra ngoài, tính tình cũng trở nên kỳ quặc." Lưu Mai nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT