"Đừng làm bẩn quần áo, không thì đánh đòn đấy!"

Giang Hàn Yên cảnh báo cậu bé, cô không muốn phải giặt quần áo, Đậu Đậu cười tươi, giữ cho cục than xa quần áo một chút, cậu bé đâu muốn làm bẩn chúng.

"Có chuyện gì?"

Giang Hàn Yên dọn một chiếc ghế cho mẹ Giang, tự mình ngồi xuống, mẹ Giang một lúc lâu không nói, cô đành phải mở lời hỏi trước.

Thực ra cũng có thể đoán được, mẹ Giang đến thăm không qua là để than thở, sau khi than thở xong thì khóc một trận, rồi sau đó đề nghị vay tiền, mỗi lần đều như vậy.

Mẹ Giang cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, con gái bà ta như đã thay đổi thành một người khác từ sau ngày giết chó, bà ta nhìn sang Lục Trần, không biết có phải là do con rể dạy dỗ không?

"Chiêu Đệ..."

Mẹ Giang vừa mở miệng đã bị Giang Hàn Yên cắt ngang: "Tôi tên là Hàn Yên!"

Chỉ cần nhắc tới tên Chiêu Đệ là cảm thấy buồn nôn, Chiêu Đệ Chiêu Đệ, Chiêu cái nỗi!

Mẹ Giang bị nghẹn lại, đành phải đổi cách xưng hô: "Mẹ đã quen gọi như vậy, con lúc nào cũng tên là Chiêu Đệ, đột nhiên đổi thành tên Hàn Yên, đôi khi mẹ không nhớ nổi."

Giang Hàn Yên không đáp lại, bình thường không nhớ tên cô, nhưng mỗi lần đến xin tiền thì lại chưa bao giờ gọi nhầm.

"Con bây giờ tính tình càng lúc càng lớn, lần trước đã chém chết con chó của Thiên Bảo, còn cãi lại cha, lại đi chợ nợ nần chồng chất, cha con gần như bị con tức chết!"

Mẹ Giang càng nói càng oán trách, chồng bà ta những ngày này như nuốt phải thuốc súng, hàng ngày đều lấy bà ta ra để xả giận, uống rượu còn đánh đập, bà ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, mới vào thành tìm con gái.

Chuyện là do con gái gây ra, chỉ cần con gái về nhà quỳ lạy xin lỗi, làm cho chồng và Thiên Bảo hạ giận, sau này bà ta mới có ngày tốt đẹp.

"Cha con đã chết rồi sao mà mẹ không đeo tang?" Giang Hàn Yên nói giọng rất mạnh, dù sao cũng không phải mẹ đẻ của mình, cô không muốn nuông chiều.

Lục Trần vừa xếp xong tám cục than, nghe thấy lời nói đại nghịch bất đạo này, run một cái, rơi mất hai cục than, vỡ tan tành một chỗ.

"Ăn không nổi tám cái bánh bao thì ăn ít thôi!"

Giang Hàn Yên tốt bụng nhắc nhở, không cần phải thể hiện quá, lấy sáu cái cũng không ảnh hưởng đến việc anh tỏ ra ngầu.

Lục Trần lạnh lùng liếc nhìn cô, lại thêm hai viên than nữa, lãnh khốc ôm lấy tám cái rời đi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong mắt ẩn chứa nụ cười.

Mẹ Giang bị dọa đến cứng đờ, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, không hài lòng trách móc: "Cha của con còn sống nhăn răng đấy, sao con lại nói chuyện như vậy?"

"Không phải mẹ nói cha con tức chết sao?"

Giang Hàn Yên lườm một cái, cố tình làm ngơ.

Mẹ Giang tức giận đến đau tim, một hồi lâu mới thở đều trở lại, mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nói: "Cha con cả ngày ở nhà nổi giận, mỗi khi uống rượu là đánh người đập đồ, Hàn Yên con về nhà dập đầu nhận lỗi với cha đi, ông ấy sẽ hết giận."

Giang Hàn Yên không nói gì, mẹ Giang tưởng rằng cô đã nghe lời, tiếp tục khuyên nhủ: "Cha con tính tình nóng nảy nhưng cũng nhanh hết giận, miễn là con nhận lỗi, chắc chắn ông ấy sẽ hết giận. Lần này tại con không đúng, không có lý do gì lại đánh chết chó của Thiên Bảo, còn cãi lại cha, lại đúng dịp Tết, cha con sao có thể không tức giận?"

"Có lý do gì chứ? Con chó đang đuổi theo Đậu Đậu mẹ không thấy sao?"

Giang Hàn Yên tức giận mà cười, lời nói nhảm nhí như vậy lại nói ra được?

Biết bao nhiêu người chứng kiến một đứa trẻ bị chó đuổi, không ai lên tiếng, thậm chí còn có chút hả he, mẹ Giang cũng là một trong số đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play