Trên con đường núi gần thôn Thanh Tuyền, có một nam tử đang hôn mê bất tỉnh nằm giữa đường.Một hán tử cõng sọt đang đi dọc theo con đường mòn lên núi, Tần Sinh đang chuẩn bị lên núi, vừa cúi đầu liền nhìn thấy tên lưu manh trong thôn đang nằm giữa đường, dưới đầu đều là máu.

Tần Sinh la lớn: "Có ai không, Tần Thanh Chước bị thương rồi!"

Đầu của Tần Thanh Chước ẩn ẩn đau đớn, hắn mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện.

"Thanh Chước sẽ không sao chứ, còn có mấy ngày nữa là đại hôn, chạy ra ngoài lêu lổng làm gì không biết." Bạch Uyển lau nước mắt, giúp

Tần Thanh Chước lau mặt. Xích cước đại phu trả lời: "Cái ót té ngã sưng to, chỉ cần thoa một ít thuốc trị thương ngoài da là được."

"Cảm ơn đại phu, để ta đưa ngài ra ngoài."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong đầu Tần Thanh Chước hiện ra một dấu chấm hỏi, đại hôn, cái gì đại hôn, hắn vẫn còn là sinh viên, đang chuẩn bị thi công chức lấy bát sắt, kết quả lại gặp phải tai nạn xe cộ.

Ý thức của Tần Thanh Chước lại lần nữa rơi vào trong bóng đêm vô tận.Đợi đến khi mở mắt lần nữa, xém chút nữa đã ngất xỉu tiếp. Hoàn cảnh xung quanh là nhà tranh đơn sơ, trên vách tường lộ ra một ít dơ bẩn, trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ đặt ấm trà, mọi thứ xung quanh đối với hắn đều xa lạ.

 "Thanh Chước, con tỉnh rồi à, để nương đi nhà bếp bưng dược cho con." Bạch Uyển nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền đi vào, nhìn thấy

Tần Thanh Chước tỉnh lại, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.Tần Thanh Chước còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị những mảnh nhỏ ký ức trong đầu làm cho cả kinh ngất đi. Tên của Nguyên chủ và hắn giống nhau như đúc, đều gọi là Tần Thanh Chước, là một tên lưu manh vô lại của thôn Thanh Tuyền. Mà một tên lưu manh sơn dã như vậy, hẳn là chỉ biết ăn no chờ chết, uống rượu đánh bài, háo sắc đáng khinh, cả đời cũng chỉ có thể sống như vậy, không có người sẽ để ý đến hắn.

Kết quả, tên lưu manh này lại cưới vai chính thụ Minh Nam Tri, trở thành trượng phu thứ hai của Minh Nam Tri, cuối cùng bởi vì Minh Nam Tri chịu không nổi Tần Thanh Chước tra tấn, liền âm thầm hạ độc Tần Thanh Chước, làm Tần Thanh Chước bị độc dược tra tấn mà chết.

Đây là một quyển tiểu thuyết cổ đại cẩu huyết có tên là {Tướng Quân Sủng Ái} . Vai chính công là tướng quân Kỷ Lăng, hắn ở trên chiến trường bị thương mất tích, một đường chạy tới thôn Thanh Tuyền được vai chính thụ Minh Nam Tri cứu giúp. Trong lúc Kỷ Lăng mất trí nhớ vẫn luôn ở bên cạnh Minh Nam Tri, hai người hiểu nhau yêu nhau, thủ pháp đi săn của Kỷ Lăng cao siêu, rất nhanh liền nhận được sự tôn trọng của thôn dân thôn Thanh Tuyền. Bọn họ ước hẹn cùng nhau thành thân, đáng tiếc, Kỷ Lăng lại ở đêm tân hôn khôi phục ký ức, vứt bỏ Minh Nam Tri, một mình chạy về kinh thành.

Kỷ Lăng ở trong kinh thành có rất nhiều ca nhi thích, hắn dần dần lạc trong sự phồn hoa ở kinh thành, quên mất Minh Nam Tri ở nơi thôn dã, hắn không biết một ca nhi ở đêm tân hôn bị người bỏ rơi sẽ phải chịu đối xử thế nào.

Bốn năm sau, Kỷ Lăng mới hoàn toàn tỉnh ngộ quyết định đi tìm Minh Nam Tri, hắn biết những người khác đều là yêu quyền lực và địa vị của hắn, chỉ có Minh Nam Tri là yêu con người của hắn.

Cũng may là Minh Nam Tri vẫn còn chờ hắn,

Kỷ Lăng đón Minh Nam Tri trở về, nhưng hậu viện của Kỷ Lăng có rất nhiều người, Minh Nam Tri đấu cả đời, cuối cùng đến khi Kỷ Lăng già rồi, hắn mới phân phát hậu trạch, sau đó hai người hạnh phúc bên nhau.

Tần Thanh Chước: "..."

Tần Thanh Chước nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, huyết áp không ngừng tăng lên.Kết cục của vai chính công và vai chính thụxem như viên mãn.

Thân phận của hắn là trượng phu thứ hai bị vai chính thụ độc chết. Đúng rồi, vừa rồi có người nói, mấy ngày nữa hắn sẽ thành thân, nhưng

Tần Thanh Chước lại không biết chính mình đã hôn mê mấy ngày. Hắn là một thẳng nam, sao có thể cưới vai chính thụ, hơn nữa hắn cũng không muốn cùng vai chính thụ và vai chính công nhấc lên quan hệ, thành thật tồn tại không tốt hơn sao?

Đầu đau quá, cảm giác đau đớn chân thật như vậy, hắn đây là thật sự xuyên qua. Tần Thanh Chước nghĩ tới quyển sách KHướng Dẫn Thi Nhân Viên Công Chức Quốc gia) còn đặt trong phòng ngủ, hắn thật sâu thở dài, xem ra muốn ăn cơm quốc gia là không được rồi.

Hắn mới 22 tuổi đã chết, Tần Thanh Chước cảm thấy đau đớn vô cùng. Đời trước hắn chính là một người chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, hiện tại nguyện vọng này không biết có thể thực hiện được không.

"Thanh Chước, mau uống thuốc đi." Bạch Uyển đem chén thuốc đưa cho Tần Thanh Chước.

Trong đầu Tần Thanh Chước có ký ức, đương nhiên biết Bạch Uyển là mẫu thân của hắn, hắn tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn.

"Con bao lớn rồi, còn té ngã đập đầu, cũng may là có Tần Sinh thúc thúc phát hiện con nằm trên đường nhỏ, nếu không, nói không chừng lúc này con đã bị sài lang hổ báo ngậm đi rồi, nương biết sống sao đây." Bạch Uyển thấy Tần Thanh Chước uống thuốc xong, sắc mặt mới đẹp vài phần, kế tiếp liền lải nhải quở trách con trai.

Đứa con trai này của nàng cũng không an phận, khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, càng lớn càng hỗn trướng, chỉ biết ăn không uống không, lười biếng đánh bạc, thứ nào cũng biết, ở nhà chuyện gì cũng không làm, cả ngày chơi bời lêu lổng, trong nhà cho hắn đi trường xã ở trấn

An Nhạc đọc sách, hắn ở trường xã đi học đều là đệ nhất đếm ngược, năm nay việc học còn chưa có xong đã bị khuyên nghĩ học.

Tục ngữ có câu, trước thành gia sau lập nghiệp,Bạch Uyển liền giúp Tần Thanh Chước tìm một cọc hôn sự, việc này cũng đã cùng Tần phụ thương lượng, Tần phụ cũng đồng ý. Người trong thôn đều là hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, đều biết Tần Thanh Chước là thứ gì, bọn họ đều là đệ nhất đếm ngược, năm nay việc học còn chưa có xong đã bị khuyên nghĩ học, trong thôn đều không muốn đem khuê nữ cùng ca nhi gả cho hắn.

Có người ham sính lễ của Tần gia nguyện ý gả cho, nhưng Tần Thanh Chước lại không chịu, hắn cũng là một tên thích xem mặt. Bạch Uyển không còn cách nào khác, tìm rất lâu mới tìm đến Minh gia, Minh gia vui vẻ tiếp đãi Bạch Uyến, sau đó hai nhà liền đem hôn sự định ra.

"Ngày thường đi uống rượu cũng thôi đi, còn mấy ngày nữa là phải thành thân, vậy mà con vẫn cứ đi uống rượu đánh bài, trong nhà làm gì còn tiền cho con tiêu xài hoang phí như vậy."

Bạch Uyển nhìn bộ dáng rụt rè hèn nhát của con trai, lại nói tiếp: "Con hôn mê mấy ngày, ngày mai là đón dâu rồi. Cũng may là không có chậm trễ chuyện thành thân, nếu không, cũng không biết phải kéo dài tới khi nào nữa, chừng nào con mới chịu trưởng thành đây."  

Tần Thanh Chước nghe vậy, xém chút nữa đã nhảy dựng lên: "Ngày mai thành thân?!" 

Quyển tiểu thuyết này là hắn vô tình nhìn thấy trong một tiệm sách, thấy trong sách có một người cùng trùng tên trùng họ với hắn, liền mua về xem thử, sau khi xem xong, tam quan của Tần Thanh Chước xém chút nữa đã nát.

Thế giới này có ba giới tính: nam tử, nữ tử, ca nhi, ca nhi có thể gả cho nam tử, bề ngoài không khác gì nam từ, nhưng lại có thể sinh con, sau khi gả chồng sẽ được gọi là phu lang.

Tần Thanh Chước muốn từ chối hôn sự này, nhưng hắn nghĩ lại, nếu hắn ở trước ngày thành thân một ngày mà từ hôn, vai chính thụ sẽ phải đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn thế nào đây, huống chi trượng phu đầu tiên của hắn còn ở đêm tân hôn bỏ trốn, làm vậy chẳng khác nào bức tử vai chính thụ.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

"Nương, con về rồi đây!"

Bạch Uyển đi ra cửa hỏi, "Vân Kha, con mua thịt về rồi à?"

Trên mặt Tần Vân Kha phiếm hồng, trong sọt có vài miếng thịt tươi ngon, nghe thấy Bạch Uyển hỏi, liền đem sọt bỏ xuống nói: "Nương, người xem con mua thịt có được không?"

Bạch Uyển nhìn thịt trong sọt, sau khi nhìn xong, trong mắt mang theo ý cười nói: "Được đó, nạc mỡ đan xen, vừa lúc có thể dùng để đãi tiệc." 

"Vân Kha, con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, chờ cha con về liền ăn cơm."

"Đã biết, nương."

Tần Vân Kha là con thứ trong nhà, là một vị ca nhi. Lớn lên mi thanh mục tú, hắn thấy Tần Thanh Chước đứng trên ngạch cửa nhìn hắn, liền hỏi: "Bệnh tình của Thanh Chước thế nào rồi?"

Bạch Uyển trả lời: "Chỉ cần dùng vải băng lại cục u trên đầu, ngày mai là có thể đi đón dâu."

Tần gia có ba đứa nhỏ, đại ca Tần Dư Nghĩa không cẩn thận ngã xuống vách núi chết, trong nhà chỉ còn lại Tần Vân Kha và Tần Thanh Chước. Tần Thanh Chước là con út, còn là nam tử, từ nhỏ liền được mọi người cưng chiều.

"Nhị ca." Tần Thanh Chước kêu một tiếng, yết hầu còn hơi khàn, hắn vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hai người của Tần gia, tâm thần còn chưa ổn định, rất sợ bị người khác nhìn ra khác thường.

"Thanh Chước, đệ vẫn là về phòng nằm đi, để dành sức lực ngày mai còn đón dâu." Tần Vân Kha đã gả chồng, lúc này là cố ý trở lại trong thôn giúp Tần Thanh Chước thu xếp.Tần Thanh Chước cũng không có miễn cưỡng, liền đi về phòng.


Hắn nghĩ thầm, hôn sự này là thoái thác không được, chỉ có thể cưới vai chính thụ, sau đó ở chung cho tốt, chờ khi nào vai chính công muốn đón hắn về liền để hắn đi. Hắn chỉ là một người đi ngang qua đời họ mà thôi.

Từ trước đến nay, mỗi lần Tần Thanh Chước làm sai chuyện gì, đều thích giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tần Vân Kha và Bạch Uyển đã quen, cũng không có cảm thấy có gì không ổn.

Hai người đem thịt heo để ở phòng bếp, mấy ngày trước đã nói tốt sẽ thỉnh người trong thôn tới hỗ trợ nấu cơm, ngày mai cũng không có gì phải sốt ruột, hôm nay chuyện bọn họ phải làm là dán tốt chữ "hỉ", có dán cũng chỉ dán ở trong phòng Tần Thanh Chước. Còn về phần hỉ phục, làm gì có người nhà quê nào cố ý đi mua, cho dù trong thôn có người mua hỉ phục đi nữa, dùng xong cũng sẽ đem đến trong thành bán lấy tiền, nhà bọn họ liền dứt khoát mua đồ cũ về sửa lại kích cỡ, là có thể dùng.

Nếu không sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa hỉ phục thành thân xong cũng không thể mặc lại, như vậy sẽ rất uổng phí, không có lời.

—————————————-

(*) Bát sắt: Những việc trong cơ quan nhà nước được người Trung Quốc gọi là "chiếc bát sắt" bởi có tính ổn định cao, gần như không bị sa thải và có thu nhập ổn định dù thấp hơn mặt bằng chung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play