Hạ Ninh không dám hy vọng quá nhiều về thông báo lần này, trước đó bọn họ đã tiến hành loại trừ rất nhiều người mất tích dựa trên thời gian mất tích và nhóm máu của người mất tích, kết quả là bọn họ đã loại bỏ hầu hết những người mất tích. Sau đó, thông tin DNA của vết máu lại cho thấy nạn nhân là một nam giới, do đó những phụ nữ trong danh sách mất tích cũng đã bị loại trừ, sau khi trải qua một hồi không ngừng loại trừ như thế, cuối cùng gần như không còn thu hoạch được gì. Vì vậy, lần này Hạ Ninh cũng sợ rằng hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, đến cuối cùng lại phí công, phí thời gian vô ích.
Hai người bọn họ nhanh chóng đến gặp bác sĩ pháp y, khi đó kết quả so sánh nhóm máu đã có, nhưng kết quả DNA thì vẫn cần thêm một chút thời gian. Mặc dù điều này chưa phải là kết luận cuối cùng, nhưng đã cho hai người nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Thang Lực và Hạ Ninh lập tức tìm đến pháp y Lưu để hỏi tình hình.
“Nghe nói thi thể được khai quật từ một khu đất xanh ở ngoại ô thành phố, tình hình cụ thể thì chúng tôi chưa tìm hiểu kỹ, nhưng thi thể nam này có chút thú vị.” Pháp y Lưu quen thuộc với Thang Lực hơn, cho nên giọng điệu của ông ấy khi nói chuyện với Hạ Ninh có chút không chắc chắn: “Hai người… có muốn xem qua một lần không? Hay là chỉ cần nghe tôi miêu tả là được?”
Thang Lực liền liếc nhìn Hạ Ninh. Anh đã làm việc ở tuyến đầu vài năm, dĩ nhiên là không sợ đối mặt với một thi thể, nhưng Hạ Ninh thì khác. Cô vừa mới chuyển công tác đến thành phố A không lâu, trước đây ở thành phố C cô cũng chỉ làm những công việc nội bộ. Nhìn thái độ của pháp y Lưu, có vẻ thi thể này có chút không bình thường, không biết là cô có đủ khả năng chịu đựng hay không.
“Nếu có thể xem thì đương nhiên là phải xem trực quan thì mới có thể nắm rõ, nếu đó thực sự là nạn nhân mà chúng ta đang tìm kiếm, thì hiểu rõ hơn một chút cũng sẽ có lợi cho công việc sau này.” Thái độ của Hạ Ninh không chút do dự, dường như là cô không nhận ra sự lo lắng mà pháp y Lưu và Thang Lực vẫn còn chưa nói ra, mà thay đó cô rất quyết đoán mở miệng lên tiếng.
Hai người đàn ông đều không nghĩ rằng một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối như vậy lại không có chút do dự nào khi đưa ra quyết định như thế, nhưng một khi Hạ Ninh đã nói như vậy thì bọn họ cũng không có lý do gì để phản đối, vì vậy cả hai liền đi theo pháp y Lưu đến phòng giải phẫu của pháp y để nhìn trực tiếp thi thể mà bọn họ đang nghi ngờ là nạn nhân.
Với thông tin DNA từ vết máu mà bọn họ đã phát hiện trước đó thì thi thể này là một nam giới trưởng thành. Chỉ có điều trạng thái thi thể không giống như Hạ Ninh đã tưởng tượng, trước mặt bọn họ là một thi thể nam có màu sắc gần như nâu đen, gọi là “nửa khô,” vì thi thể này có thể thấy rõ dấu hiệu của sự phân hủy, chỉ có điều vì thi thể bị mất nước nghiêm trọng, cho nên mức độ cũng không nặng lắm.
Thi thể nam này có chiều cao khoảng một mét bảy lăm, vì gần như ở trạng thái khô héo và mất nước rất nghiêm trọng, cho nên Hạ Ninh không dám phỏng đoán về thân hình khi còn sống của anh ta. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thi thể nam này không mặc bất kỳ quần áo nào, có thể thấy rõ ràng có một vết thương trên cổ sâu đến xương, da thịt quanh vết thương lòi ra và đã khô lại từ lâu, nhưng vẫn có thể suy đoán rằng vết thương này chắc chắn khá dài và sâu, đặc biệt còn lại nằm ở cổ, thật khó khiến người ta không liên tưởng tới…
“Pháp y Lưu, nguyên nhân gây tử vong của người này có phải là do chấn thương ở cổ không? Vết thương đã tổn thương đến động mạch ở cổ nên gây ra tình trạng mất máu nghiêm trọng?” Hạ Ninh dĩ nhiên không phải là chuyên gia về pháp y, khi nhìn thấy vết thương như vậy, cô không thể không hỏi một câu như thế.
Pháp y Lưu liền lắc đầu: “Chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, còn phụ thuộc vào việc thi thể nam này có phải là cùng một người với chủ nhân của vết máu mà các người đang tìm kiếm trong ngôi nhà kia hay không.”
Quả thật kinh nghiệm của cô vẫn còn quá ít, suy nghĩ quá đơn giản và trực tiếp, chưa đủ sâu sắc và toàn diện.
Hạ Ninh hơi cảm thấy thất vọng. Trong thời gian học ở trường, cô luôn thể hiện xuất sắc, khi mới tham gia công việc thì lại làm các công việc nội bộ, nên chưa bao giờ gặp phải điều gì mang lại cảm giác thất bại cho cô. Tự hào và tự tin nhỏ bé trong thời học sinh vẫn chưa bao giờ lung lay, cô luôn rất tự tin vào đầu óc của mình, và cũng chính vì vậy, vừa rồi cô mới càng cảm thấy chán nản, trong lòng thầm tự trách tại sao mình lại không nghĩ đến điều đó, việc xem xét vấn đề lại để lộ ra lỗ hổng lớn như vậy.
Pháp y Lưu dường như nhìn ra được sự thất vọng của Hạ Ninh, cho nên người nọ liền cười nói với cô: “Cô đã làm rất xuất sắc rồi, một cô gái trẻ như cô đến chỗ tôi mà không che miệng chạy ra ngoài thì đã coi như là anh hùng của các cô gái rồi.”
Hạ Ninh nghe vậy thì không nhịn được chợt bật cười, tâm trạng có chút chán nản vừa rồi bỗng chốc được nâng lên rất nhiều, sau đó cô liền nói với pháp y Lưu: “Vậy tôi sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Ngoài hai chỗ này ra còn có vết thương nào khác không?” Thang Lực chờ cho pháp y Lưu và Hạ Ninh nói xong thì mới tiếp tục hỏi về tình hình khác.
Pháp y Lưu lắc đầu: “Không phát hiện ra vết thương bên ngoài nào đặc biệt rõ ràng, nếu có vết thương nhẹ thì cần phải kiểm tra kỹ hơn, hai người cũng thấy rồi đó, thi thể này không giống như những gì chúng tôi từng gặp.”
Thang Lực gật đầu tỏ vẻ rất hiểu: “Vậy so sánh DNA…”
“Chúng tôi sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, hai người cứ yên tâm.” Pháp y Lưu biết rõ Thang Lực vốn là người ít nói, cho nên không cần phải nói hết câu thì người nọ đã nhanh chóng hiểu ý của anh, sau đó còn đưa tay vỗ vỗ vai anh như một lời hứa.
Sau khi Thang Lực nhận được lời hứa của pháp y Lưu thì cũng không nói nhiều nữa, và anh càng không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, vì vậy anh cảm ơn người nọ một tiếng rồi chuẩn bị rời đi, Hạ Ninh tất nhiên cũng đi theo anh, một phần vì hai người đang là một đội, một phần vì cô không muốn ở lại phòng giải phẫu thêm một giây phút nào nữa, ở đây khiến cô cảm thấy có chút rờn rợn.
Như pháp y Lưu đã nói, dù nói thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, từ khi vào ngành đến giờ chưa từng trải qua những cảnh tượng như vậy, vậy nên cho dù cô có dũng cảm đến đâu thì cũng không đủ dũng khí và mạnh mẽ để sau khi nhìn thấy xác chết mà vẫn còn giữ được bình tĩnh, vừa rồi cô vẫn thể hiện khá điềm tĩnh và không có phản ứng nào thái quá, chỉ là nhờ vào sự quyết tâm của mình mà cô cố gắng giữ vững mà thôi. Dù trong bất kỳ lĩnh vực nào, Hạ Ninh đều cố gắng để có thể khiến người khác phải khen ngợi, thật lòng cho cô một lời khen ngợi và xác nhận, cho dù không đạt được mức độ này thì ít nhất cũng không trở thành người làm chậm lại tiến độ. ( truyện trên app t.y.t )
Sau khi rời khỏi văn phòng pháp y, Thang Lực liền thẳng tiến về phía bãi đỗ xe, Hạ Ninh cũng không có ý định tốn lời để hỏi anh định đi đâu, nói chuyện với người đàn ông khép kín này thật sự rất phiền phức, không chừng lại bị anh chê phiền, dù sao thì một lát nữa lên xe sẽ nhanh chóng có được câu trả lời.
Hai người nhanh chóng lên xe, nhưng khi mới rời khỏi khuôn viên của sở cảnh sát không lâu thì Thang Lực lại chợt cho xe tấp vào bên đường, cách xe bọn họ không xa có một siêu thị, sau khi anh đỗ xe xong liền quay đầu nhìn Hạ Ninh, rồi hỏi: “Cô ăn gì?”
“Cần gì phải hỏi chuyện này? Chẳng lẽ anh định mời tôi ăn vặt à?” Hạ Ninh hỏi ngược lại.
“Không có thời gian ăn trưa.” Thang Lực trả lời một cách nghiêm túc và ngắn gọn.
Hóa ra là để tiết kiệm thời gian ăn trưa, nên mới định mua chút đồ ăn ở siêu thị tiện lợi để ăn lót dạ. Hạ Ninh nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến gì, sau đó cô còn cố tình trêu chọc nói: “Gì cũng được, nhưng tốt nhất anh đừng mua thịt bò khô cho tôi, tôi nghĩ thời gian tới tôi không thể nhìn vào thịt bò khô được đâu.”