Sau khi nghe xong lời nói của Cao Tuấn Dân, Hạ Ninh thầm thấy mừng trong lòng, vì biết rằng cô và Thang Lực đã phán đoán đúng. Cao Tuấn Dân quả nhiên vì muốn làm giảm tính nghiêm trọng của hành động hành hung Bàng Thành Lễ mà bắt đầu không tiếc sức lực bịa ra những chuyện thị phi, nửa thật nửa giả để bôi nhọ đối phương.
Mặc dù trong lòng hai người bọn họ đang cảm thấy vui mừng trước phản ứng này của Cao Tuấn Dân, nhưng Hạ Ninh vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là có vài phần khinh bỉ. Cô cố ý nở một nụ cười đầy châm chọc rồi nói: “Nghe lời anh nói thì có vẻ như anh đã điều tra hết chuyện đời tư của người ta, cho nên sau đó mới quyết định ra tay trừ gian diệt bạo có đúng không?”
“Không phải ý đó đâu, nhưng mà trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió đâu chứ? Cho dù bên ngoài hắn ta có tỏ ra chính nhân quân tử thế nào, nhưng nếu sau lưng hắn ta chẳng sạch sẽ gì, thì cũng chẳng thể che giấu nổi, có đúng không?” Cao Tuấn Dân nở nụ cười nham nhở, sau đó không đợi Hạ Ninh và Thang Lực hỏi thêm, anh ta đã tự giác kể về những hành vi bội bạc của Bàng Thành Lễ: “Đừng thấy bây giờ Bàng Thành Lễ suốt ngày làm bộ làm tịch, thật ra ngày trước hắn ta chỉ là một gã nhà nghèo, nghèo đến mức cả gia đình bốn người chỉ có hai cái quần lành lặn để thay nhau mặc. Lúc đó hắn ta học rất giỏi, vợ hắn ta vừa ý hắn nên đã cật lực kiếm tiền nuôi hắn ta ăn học, nếu không thì làm gì hắn ta có được thành tựu như ngày hôm nay? Nhưng kết quả thì sao? Ở nhà thì hắn ta giả vờ làm ông lớn, bắt vợ mình hầu hạ như nô tỳ, còn khi ra ngoài thì hắn ta liền giở thói tán tỉnh hết người này đến người khác, tiêu tiền như nước với mấy cô gái kia. Quan trọng hơn là, thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, nhưng Bàng Thành Lễ thì ngược lại! Hắn ta lại đi cặp kè với một cô y tá trong khoa! Không những thế, hắn ta còn làm cô ta mang thai, sau đó còn lén lút đưa cô y tá đó đi phá thai, rồi trở mặt không nhận. Một lúc làm khổ cả hai người phụ nữ, hai người thử nghĩ xem, đây là việc mà một người tốt có thể làm sao?”
“Làm sao anh biết rõ vậy?” Thang Lực hỏi.
Cao Tuấn Dân nhún vai một cái rồi trả lời: “Vẫn là câu nói đó thôi, nếu muốn người ta không biết thì đừng có làm. Thế giới này chẳng có bức tường nào hoàn toàn kín gió cả. Tôi đâu có cố tình đi điều tra tỉ mỉ, chỉ là khi người ta nói ra thì tôi vô tình nghe được mà thôi. Chẳng lẽ người ta nói được mà tôi lại không nghe được sao? Với lại, ai cũng có đầu óc, mấy chuyện này chỉ cần suy nghĩ chút là đoán được. Như là mỗi khi Bàng Thành Lễ trực đêm thì cô y tá đó cũng trực theo, rồi tự nhiên cô ta xin nghỉ bệnh nhưng lại không khám ở bệnh viện này. Lúc quay lại làm việc thì lại úp úp mở mở, không dám nói mình bệnh gì, và kể từ lần đó hai người đó chẳng bao giờ trực đêm cùng nhau nữa. Đặt mấy chuyện này ở cạnh nhau thì còn gì để nghi ngờ nữa chứ? Nếu mà nói thật thì, cũng tại tính tình tôi thẳng thắn quá, không chịu nổi cái kiểu đạo mạo giả tạo này. Đáng tiếc là người như tôi quá ít, chứ nếu có nhiều người thẳng thắn như tôi, chỉ dựa vào mấy chuyện thất đức mà hắn ta đã làm, thì liệu hắn ta còn có thể ung dung giả bộ đạo mạo trong bệnh viện đến tận bây giờ sao?"
Hạ Ninh vô thức liên tưởng đến Chúc Phán Hương, nhưng cô không hề để lộ suy nghĩ của mình. Cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt khinh thường, rồi nói với Cao Tuấn Dân: “Mấy chuyện nghe đồn thổi, bắt gió bắt bóng thì được bao nhiêu phần là thật? Nếu tất cả đều đáng tin thì cảnh sát chúng tôi phải nhọc lòng đi điều tra làm gì, cứ nghe tin đồn là có thể kết án rồi. Với lại, nếu Bàng Thành Lễ thật sự đáng ghét như anh nói, vậy thì tại sao vợ của anh ta vẫn chịu sống chung với anh ta? Sao người nọ không chọn cách rời xa nh ta?”
“Vì ngốc chứ sao nữa!” Cao Tuấn Dân trợn mắt lớn tiếng. “Trên đời này thiếu gì người đầu óc không thông suốt đâu chứ? Tôi thấy vợ hắn ta cũng ngốc lắm. Hy sinh tiền đồ của mình để nuôi một kẻ vong ân phụ nghĩa, giờ còn phải làm đủ mọi cách để nịnh nọt hắn ta, vậy mà vẫn chưa chịu rời xa hắn? Vì cô ta sợ sau khi rời khỏi hắn ta thì cô ta sẽ khó kiếm được người chồng khác vừa giàu vừa có thể diện như hắn ta. Cô ta chính là điển hình của loại phụ nữ ngu ngốc! Tôi còn nhớ hồi tôi hay vào bệnh viện để chăm sóc người thân, có lần bắt gặp hai vợ chồng bọn họ cãi nhau trong phòng làm việc. Tôi đứng ngoài nghe rõ mồn một. Vợ hắn ta nói rằng hắn ta suốt ngày ra ngoài vui vẻ với người khác mà chẳng muốn về nhà với vợ. Cô ta còn kể rằng bản thân đã hy sinh rất nhiều để nuôi hắn ta ăn học, vậy mà đến giờ hắn ta vẫn chưa cho cô ta nghe được một lời tử tế nào. Lúc đó Bàng Thành Lễ mắng vợ mình té tát, nói cô ta là đồ dối trá, lớn hơn hắn hai tuổi mà dám nói dối là cùng tuổi, nếu biết trước thì hắn thà không đi học còn hơn là nhận sự giúp đỡ của cô ta. Hắn ta còn nói việc cưới một người vợ vừa xấu vừa kém cỏi như cô ta đúng là nỗi nhục lớn nhất đời hắn. Vợ hắn ta nghe thấy thế thì lập tức khóc ròng, sau đó liền mở cửa chạy ra khỏi phòng làm việc. Tôi tưởng hai người bọn họ chắc chắn giận nhau lâu lắm, ai mà ngờ sáng hôm sau cô ta lại hí hửng mang đồ ăn sáng đến cho hắn ta!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play