"Chuyện này xảy ra từ khi nào? Sau đó Phạm Chí đã đi đâu?" Thang Lực nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày rồi vội vàng hỏi tiếp. Mặc dù anh không chắc liệu Phạm Chí mà giám đốc Vương nhắc tới có phải là thi thể nam mà bọn họ phát hiện hay không, nhưng đến giờ giám đốc Vương là người duy nhất cung cấp một manh mối. Dù sao cũng phải nghiêm túc điều tra, còn tính xác thực thì có thể kiểm chứng sau.
“Hơn hai năm trước rồi. Tôi nhớ rất rõ là vì tài xế lái hộ của công ty tôi luôn có tiếng tăm tốt trong ngành, chưa bao giờ xảy ra việc gì tương tự. Chỉ có lần đó, suýt chút nữa thì đã làm mất uy tín mà tôi đã mất bao năm gầy dựng. Từ đó, tôi luôn lấy chuyện này làm bài học để răn đe các tài xế trong công ty, đừng vì chút lợi lộc nhỏ mà hủy hoại cả đống lớn, phải sống và làm việc đàng hoàng.” Dường như giám đốc Vương sợ Thang Lực và Hạ Ninh nghi ngờ tại sao đã qua hơn hai năm mà ông ấy vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện này nên sau đó ông ấy liền vội vàng giải thích thêm: “Sau khi bị sa thải, Phạm Chí đi đâu thì tôi cũng không rõ. Nếu hai người muốn tìm hiểu thêm thì tôi sẽ thử hỏi các tài xế trong công ty xem có ai biết Phạm Chí sau khi bị đuổi đã đi đâu hay làm gì hay không.”
“Nghe nói nhân viên trong ngành này thường thay đổi công việc khá nhiều, vậy những tài xế đang làm việc ở đây có còn nhận ra Phạm Chí nữa không?” Hạ Ninh hơi nghi ngờ hỏi lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Giám đốc Vương bỗng bật cười, bộ dạng dường như là có chút tự hào: "Cô nói đúng mà cũng không đúng. Tuy ngành này có sự thay đổi nhân sự lớn, nhưng mà không phải ở chỗ tôi. Công ty tôi là công ty trích phần trăm ít nhất, và khách hàng toàn là những người có điều kiện kinh tế tốt, cho nên thu nhập của các tài xế cũng cao hơn so với các công ty khác. Nếu ai muốn làm tài xế lái hộ, dù chỉ là làm bán thời gian, thì chế độ lương thưởng ở công ty tôi chắc chắn là tốt hơn so với những nơi khác. Các người thử nghĩ mà xem, nếu một người bình thường đang làm việc tốt ở đây, và không có chuyện gì lớn xảy ra, thì làm gì có ai muốn nghỉ để chuyển sang nơi khác rồi bị bóc lột nhiều hơn cơ chứ? Có phải nghe rất hợp lý không? Tài xế lâu năm nhất ở đây đã làm việc với tôi cũng được năm, sáu năm rồi, từ lúc tôi mới lập công ty cho đến giờ, cho nên nếu muốn tìm hiểu về những người từng làm việc ở đây cách đây hai năm thì tôi vẫn có cách. Sao nào, các người có cần tôi giúp hỏi thăm một tiếng không? Nếu cần thì cứ nói, đừng ngại.”
Có lẽ việc nhận diện bức ảnh là một cột mốc tâm lý với giám đốc Vương. Một khi đã vượt qua được nó thì ông ấy đã không còn e ngại gì nữa.
“Hiện tại thì chưa cần, nếu sau này cần thiết thì chúng tôi sẽ liên hệ lại với ông.” Thang Lực suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Dù sao thì bọn họ vẫn chưa xác định được liệu người chết có phải là Phạm Chí mà giám đốc Vương đang nhắc tới hay không, cho nên vẫn chưa cần phải làm lớn chuyện ngay lúc này, nếu cuối cùng vỡ lở ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì lại không hay.
Với chút thông tin không rõ ràng có thể coi là manh mối này, Thang Lực và Hạ Ninh vội vàng rời khỏi công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ, rồi tranh thủ thời gian để tiếp tục điều tra các công ty khác.
Khi hai người bọn họ đi hết các tuyến đường mà Hạ Ninh đã sắp xếp và quay về sở cảnh sát thì đã hơn 9 giờ tối. Các công ty cung cấp dịch vụ tài xế lái hộ còn lại phần lớn đều giống ba công ty trước, bọn họ đều khẳng định rằng không có tài xế nào đột ngột nghỉ việc mà không có lý do. Có hai công ty cho biết bọn họ nhớ có một hoặc hai tài xế từng đột nhiên nghỉ việc, nhưng việc này không có gì lạ nên họ cũng không chú ý nhiều và cũng không nhớ tên hay thông tin cá nhân của người đó. Nếu cần thì bọn họ có thể giúp tìm hiểu thêm. Còn về việc nhận diện bức ảnh của nạn nhân thì dĩ nhiên tất cả đều từ chối, và điều này cũng dễ hiểu. Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, đừng nói đến thi thể của người chết, có lẽ cả đời này bọn họ chưa từng nhìn thấy xác động vật ngoài những thứ trên thớt trong nhà bếp, cho nên bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Một ngày dài điều tra, tuy có thu thập được một chút thông tin nhưng vẫn không rõ có giá trị gì không. Nhưng dù vậy bọn họ cũng không còn cách nào khác. Vì đêm đã khuya, cho nên Thang Lực đành đưa Hạ Ninh về nhà trước, rồi mới quay về nhà mình để nghỉ ngơi. Phần công việc còn lại thì để dành ngày hôm sau giải quyết.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT