Tô Điềm nói kế hoạch của bọn họ, lúc này Trương Tú Tú mới nói: "Nhiều người làm càng nhanh, chị đi gọi cha mẹ tới."
Nói xong đã chạy biến, Tô Điềm giơ tay ra, một câu còn chưa kịp nói, như vậy rất là xấu hổ, vội vàng chạy theo.
Tần Lâm Xuyên sờ mũi một cái, vậy anh cũng đi tìm người vậy, hy vọng có thể giúp bé con xây tường.
"Cha, cha với mẹ không cần đi đâu, cha dẫn người đào đất làm nền, mẹ làm cơm, con gái của cha mẹ sẽ đi săn thịt." Tô Điềm vui mừng, nhiều người sức lớn, không nghĩ tới, nhân duyên của nhà mình rất tốt, tất cả mọi người đều tới giúp đỡ.
Tô Khải và Tần Lâm Xuyên dẫn theo đoàn người cầm công cụ lên núi chặt cây, Tô Điềm tìm được biện pháp để bắt thú, cầm hai cái bình nước suối thần, tay trong tay với Trương Tú Tú đi lên núi. Cô vốn không muốn Trương Tú Tú đi cùng, dù sao cô muốn đi sâu hơn vào trong núi.
"Sao lại có nhiều người như vậy?" Trần Thanh Thanh nhìn xuống dưới chân núi, liền thấy một đoàn người đông đúc.
"Cái gì?" Bạch Man lập tức ngẩng đầu nhìn, người đứng đầu là người mà chị ta luôn thương nhớ, không phải anh đã nói là không lên núi sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT