Trương Thúy Hoa vừa chán ghét vừa hâm mộ nhìn mặt mẹ Tô, cứ cảm thấy hình như khuôn mặt người em dâu này tốt hơn nhiều, tóc mới mọc không có một sợi trắng nào, mặt thì lại trắng hồng.
Quả nhiên, không hổ là mẹ con, Trương Thúy Hoa chú ý tới mẹ Tô, Tô Hiểu Vân đang quan sát khuôn mặt nhỏ trắng hồng của Tô Điềm, tóc đen mượt mà, buộc lại để sau lưng, chị ta lại sờ tóc của mình, gần đây phải xuống ruộng làm việc, thô xù làm chị ta không muốn sờ nữa.
"Anh trai, lúc chia thịt, mỗi nhà sẽ cử một người tới lấy thịt, nhà ông bà không ai đến cầm ư?" Tô Điềm giả vờ hỏi, nhưng cô biết thừa nhà này vừa muốn mặt mũi vừa muốn thịt, lại còn phải dâng lên tận mặt.
"Không có, anh cứ nghĩ là nhà ông bà sống rất tốt nên mới không cần hai cân thịt này." Tô Khải lạnh giọng nói.
"Vậy mau lấy ra đi, trước tiên đề tôi mang về nhà, hai người mời ông bà vào nhà đi." Hai mắt của Trương Thúy Hoa lập tức sáng lên, đợi mình mang thịt về thì lại quay lại nhà cậu hai ăn thịt, lúc nào về lại lấy thêm ít thịt nướng, đưa cho Hồng Quân đang làm công nhân ở trên phố.
Lời nói vô liêm sỉ của Trương Thúy Hoa chui vào lỗ tai mấy người bà cụ Tô, không ai cảm thấy có vấn đề gì cả, vốn nên là như vậy.
Tô Khải nói: "Ôi, cháu cứ nghĩ mọi người chướng mắt hai cân thịt đó, tặng cho người ta rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play