Nhìn nhìn nhìn, tiền trong không gian còn lại bao nhiêu nhỉ, ôi ôi ôi!!! Chữ số nhỏ đang tăng lên, nghĩa là tự động bán ra được rồi!
Tô Điềm sung sướng cứ như chuột sa chĩnh gạo, lăn qua lăn lại trên thảm cỏ xanh.
Tô Điềm vui vẻ tìm ông lão Bắc Uyên tán gẫu.
Tô Khải đứng ở cửa cung tiêu xã hơn nửa ngày mà không thấy người nào đó, trong lòng lo lắng cho em gái, đồ mẹ Tô dặn đi mua cũng không đi, sợ không gặp được em gái.
"Nhóc Tô à, ông lão này có thể đổi một ít đồ ăn với cháu được không?" Ông lão rất xấu hổ, nhưng lại không còn cách nào khác, ông nhặt được cái thứ đen thùi lùi này, không nghĩ tới bên trong còn truyền ra âm thanh, còn có thể viết chữ lên trên, không ngờ được, ông ta cho rằng mình phải chết đói rồi, cũng là do cái vật này truyền ra tiếng động nên ông ta mới tỉnh lại.
"Muốn bao nhiêu?" Tô Điềm ngồi khoanh chân trước màn hình, không thấy được người, chỉ có thể nghe được âm thanh.
"Có bao nhiêu thì lấy bây nhiêu, tôi cũng chỉ có từng này đồ, cháu xem đổi được bao nhiêu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT