Tô Điềm ngước mắt lên, cô thật sự không biết, trong trí nhớ cũng không có.
"Bị bà nội cướp đi đưa cho cô út rồi." Mẹ Tô nhớ tới chuyện cũ, không thèm kiêng nể mặt mũi cha Tô, nói thẳng ra.
Còn không phải bị cướp đi sao, con gái mặc rất cẩn thận, một giọt nước cũng không để dính vào, mỗi tối trước khi ngủ còn phải xếp gọn đặt ở cạnh gối. Kết quả là, ngày hôm sau bà phải đi ra đồng làm việc từ sớm, đến lúc về thì nghe thấy con gái khóc lóc thảm thương ở trong phòng, bà sợ hãi chạy vào thì thấy con gái gắt gao giữ chặt váy nhỏ, bà cụ Tô một tay giật váy một tay tát vào đứa con gái ba tuổi của mình, không thèm để ý đánh vào đâu, chỉ biết ra sức đánh. Lúc đó mẹ Tô xông vào đẩy bà cụ Tô ra ôm con gái dỗ dành, bà cụ Tô cầm được váy nhỏ thì mắng chửi chạy ra ngoài.
"Sau khi chạy ra cửa thì đụng phải cha con mới về, trực tiếp nhào tới cào cho cha con mấy cái, mặt cha con xuất hiện mấy vết như là mấy sợi củ cải."
Cơn oán giận này của mẹ Tô nhịn hơn mười năm nay, hôm nay con trai hỏi tới, cuối cùng cũng được nói ra, nghĩ lại vẫn thấy không nuốt trôi được cơn tức này.
"Mẹ..." Tô Điềm không biết nên an ủi người mẹ đáng thương này, chỉ có thể ôm bà một cái, giận bà cụ Tô không còn gì để nói, cô chưa bay giờ hận bà ta như lúc này.
"Được rồi, lúc về thì cũng mệt, đi nghỉ một lát đi, mẹ đi nấu thức ăn cho lợn xong thì về làm cơm." Mẹ Tô cất vải đi, cơn nóng giận nguôi dần, nhận lấy hai đôi giày từ tay cha Tô, cất hết khóa vào tủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT