"Em thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?" Trương Tú Tú nhìn Tô Điềm, dạ dày nhỏ như chim của Tô Điềm có thể ăn được bao nhiêu? Với lại, cho dù Tô Điềm tới nhà họ ăn, nhà chị ta cũng không có đồ tốt như này, ăn năm bữa không bằng một bữa ở nhà Tô Điềm.
"Chị mới là người có thể ăn được bao nhiêu chứ. Chị từ chối cái gì, hai nhà chúng ta quan hệ tốt biết bao nhiêu, hai đứa mình lại là bạn thân, như là chị em luôn rồi, chị mà còn từ chối thì chứng tỏ chị đang nói dối!" Tô Điềm chặn đường Trương Tú Tú, nhét một cái bánh vào tay chị ta, thúc giục mau ăn, sau khi ăn xong cô còn muốn đi ra ngoài tản bộ tiêu cơm một chút, trời vẫn còn sớm lắm.
"Con bé này, mau ăn đi, hai nhà chúng ta như nào chứ, cháu tới nhà thím mà không ăn một bữa cơm là không được rồi." Mẹ Tô vừa cười vừa nói.
"Đúng thế, đúng thế." Cha Tô vui vẻ hớn hở nói thêm một câu.
"Nhóc Khải, đêm nay lúc đi ngủ, nếu như nhóc Tần chưa về thì mẹ chưa đóng cửa đâu, con để ý nghe nhá." Trong lúc ăn, mẹ Tô dặn dò con trai một câu.
"Vâng ạ, con đã biết, con sẽ chú ý." Tô Khải ngạc nhiên nhưng vẫn vâng lời, anh ta nghĩ, bây giờ mẹ mình đối xử với Tần Lâm Xuyên còn tốt hơn là thằng con trai ruột này của mẹ.
Tô Điềm có chút hả hê nhìn anh trai, phải không, anh cũng cảm thấy ghen tỵ có phải không? Chúng ta cùng nhau hợp tác, đem tên kia đuổi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play