Khuôn mặt tò mò của Trương Tú Tú vèo một cái biến mất, đôi mắt tròn vo hơi híp lại, Tô Điềm thả tay đang nắm Trương Tú Tú ra, tay phải nắm lại giơ lên, chị Tú Tú cố lên!
Trương Tú Tú cho Tô Điềm một cái ánh mắt "Em đang làm trò gì thế?". Cái quái gì vậy, Tô Hiểu Vân không biết cái tên này là "cấm kỵ" sao, nhớ tới cái biệt danh này còn tồn tại, Trương Tú Tú cảm thấy cứ như có giọng của mẹ mình vang lên ở bên tai gọi "Tú Mao, Tú Mao".
"Em định làm gì? Em mà dám đụng vào chị, cha mẹ của chị sẽ không bỏ qua cho em." Tô Hiểu Vân bảo vệ cái bát trong tay, cẩn thận lùi lại.
"Làm gì? Trẻ con cãi nhau mà nhà chị còn không biết xấu hổ tìm tới tận cửa à? Có sợ mất mặt hay không?" Để xem Tô Hiểu Vân còn dám gọi nữa hay không, mẹ của Trương Tú Tú gọi biệt danh của con gái là gọi yêu, nhưng người khác gọi tên hồi bé của mình trêu chọc là bình thường. Trương Tú Tú nghe được, Tô Hiểu Vân chính là thẳng thắn cười nhạo mình.
Tô Hiểu Vân thấy không ổn, xoay người chạy, bên Trương Tú Tú đông người hơn, cái con ranh Tô Điềm kia chỉ biết hướng ra người ngoài, nhìn là biết sẽ không giúp chị ta rồi.
Tô Hiểu Vân nói cứ như là Tô Điềm ăn của nhà họ vậy.
Xoẹt!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT