Trong mắt Tô Túc Anh đầy vẻ khinh thường, cứ chờ ở đó đi, chỉ là đám người nông thôn quê mùa mà thôi, bọn họ còn dám giục bà ta sao?
Tô Điềm nhìn thấy tất cả khuôn mặt giận mà không dám nói của mọi người, cũng thấy được ánh mắt tỏ vẻ cao thượng của Tô Tú Anh.
Cô chán ghét nhíu mày, Tô Tú Anh cũng là người nhà nông, tại sao lại không biết suy nghĩ và thông cảm cho người khác chứ? Bây giờ bà ta cưới chồng, hộ khẩu chuyển vào trong thành phố thì khinh thường người khác, đúng là quên sạch tổ tiên của mình, chẳng ra gì cả.
"Bà nội tới rồi sao?" Tô Tú Anh nhìn ra phía bên ngoài, nhưng đông người nên không thấy được gì.
Càng lúc càng có nhiều người đi vào hơn, cầm theo giỏ, cầm theo túi nhựa đựng các thứ đồ, còn đeo cả sọt sau lưng nữa.
"Tới rồi." Tô Điềm nhàn nhạt trả lời một câu.
"Vậy sao cháu không đi cùng bà, bà nội đã bao nhiêu tuổi rồi, cháu lại để bà ở ngoài đợi, nếu như bà nội xảy ra chuyện gì, nhà cháu định chịu trách nhiệm như nào?" Tô Tú Anh còn chưa biết trắng đen như nào đã bắt đầu mắng Tô Điềm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT