"Sao? Tao còn có thể ăn thịt cháu gái ruột của tao hay gì?" Bà cụ Tô vừa thấy khuôn mặt đề phòng của Tô Khải thì đen mặt lại quát lớn, không để lại một chút mặt mũi cho Tô Khải.
Từ khi Tô Khải lái máy kéo đến nay, bà ta đúng là chưa cho Tô Khải sắc mặt đẹp nào hết.
Tô Điềm lập tức lạnh mặt xuống, đúng là bà già không cần mặt mũi nữa rồi, nếu không phải vì có cha mẹ cô ở trên, cô đã cho bà già này hai cái tát.
"Sao mà thế được, nếu như làm bà nội mà lại đi tính kế cháu gái ruột của mình, đó mà là chuyện con người nên làm sao? Bà nội không phải loại người như thế đâu."
Giọng của Tô Khải đều đều, không chút hoang mang châm chọc nói lại, lại còn cái gì mà không ăn thịt cháu gái ruột chứ. Đã có lúc nào bà cụ Tô coi hai anh em bọn họ là cháu của mình chứ, sao anh ta lại không biết. Bọn họ mà không đề phòng thì hai anh em đã sớm bị bà ta ăn sạch không chừa lại xương rồi.
Mặt của bà cụ Tô tức giận hết xanh lại trắng, đủ loại màu sắc đẹp đẽ.
Từ khi Tô Khải qua đây thì bác gái kia không nói gì nữa, quan sát Tô Khải từ trên xuống dưới. Cao to mạnh mẽ, ánh mắt kiên nghị, nếu như trong lòng không mang theo sự thiên vị thì Tô Khải đúng là lớn lên tốt hơn Tô Hồng Quân. Tô Hồng Quân ngoại trừ cái miệng biết dỗ vui ở bên ngoài, cả người đúng là chẳng ra cái gì. Nếu không phải Tô Hồng Quân cứu được Hồ Vĩ, làm sao mà được cho vào làm ở xưởng may chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT