Đương nhiên anh trai cũng phải cùng cô tiến bộ lên, cô xui xẻo nên xuyên tới nơi này, nhưng cô may mắn có gia đình, có người nhà yêu thương mình. Ông trời đối xử với cô rất tốt, không phải năm 70, cũng không phải năm 60, mà là năm mà kỳ thi đại học chuẩn bị khôi phục.
Kiếp trước cô vẫn còn tiếc nuối, cuối cùng có thể bù đắp lại ở chỗ này. Đây là cách duy nhất cô nghĩ tới và là cách nhanh nhất để rời khỏi nơi này, chính là thi đại học, cô nhất định phải vượt qua, không thể thất bại được.
"Cha, chúng ta mau chia đồ đi, ngày mai trực tiếp để lên xe, cho mẹ một niềm vui bất ngờ." Tô Điềm vui vẻ nói.
Khóe miệng cha Tô giật một cái, cái này chỉ sợ không phải bất ngờ mà khiếp sợ thì đúng hơn, nhưng hai vợ chồng họ đã quen nhìn thấy nhiều đồ xuất hiện như này, dùng thật ít tiền mua đồ tốt nhất.
"Được rồi, con xem cha chia ra đủ chưa, mỗi bên một cái giò lợn, năm cân thịt lợn, đường đỏ, đào khô, còn có... bột gạo. . đúng chưa?" Chỗ bột gạo này tại sao lúc nãy ông không thấy nhỉ?
Tô Điềm cười thầm, cô quên mất, trí nhớ của cô không được tốt lắm, cứ quên trước quên sau, bột gạo này nhân dịp ôm cánh tay cha mà thả vào sau.
"Chờ khi nào mẹ về thì chúng ta làm bánh trung thu, đến lúc đó cho nhà bà ngoại một phần... cho cả nhà bà nội một phần đi." Nể mặt cha Tô, tuy ông không nói gì, nhưng cô không thể không để ý tới cảm xúc của ông, với lại dù sao còn là ngày lễ, vẫn phải có một ít quà biếu, như thế mới không có ai nhảy vào nói nhà họ bất hiếu vân vân mây mây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT